Page 223 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 223

222  Khi Tổ quốc gọi


           này thì tiêu chuẩn lương thực đã bị cắt bớt nên ăn càng đói, hoa
           màu, vật nuôi ngoài rẫy tăng gia bị thiệt hại nhiều nên bữa ăn
           càng nghèo nàn thiếu chất, vì vậy chúng tôi càng phải ra sức tìm

           hết mọi cách để cải thiện cuộc sống.

               Một hôm anh Hải ở trại tăng gia may mắn bắn được con
           mễn mang cặp đùi về cho cơ quan, lại một dịp có được đôi ba
           miếng thịt cải thiện. Có lẽ con mễn này cũng tới số, bởi nghe kể
           lại thì anh Hải cũng chỉ mới học cách thổi lá, tức là ngậm một
           chiếc lá cây rừng vào miệng rồi cố thổi ra thật mạnh giả làm
           tiếng kêu của mễn con, thế mà mới vừa thổi được mấy hơi thì

           một chú mễn bỗng từ trong bụi rậm phóng ra, dậm chân độp
           độp, mắt dáo dác, dỏng hai tai lắng nghe tiếng thổi “téc téc”
           từ trong tum phát ra. Cách không tới chục thước mà con mễn
           đứng lù lù thì làm sao bắn trật được!

               Có một hôm tôi lội nước ngập đến háng, vác súng đi vào
           rừng sâu mong tìm bắn con chim con sóc về cải thiện. Nhìn lên
           đọt cây cao tôi bỗng phát hiện một con chồn to đang ngồi thu

           lu một chỗ. Thật là “buồn ngủ mà gặp chiếu manh”, đang thiếu
           chất thịt mà bắn được con này thì may ra cũng tạm đủ cho cả cơ
           quan liếm láp một bữa. Tôi giương súng nổ một phát, con chồn
           từ trên cao rơi sạt qua các cành cây, nằm phê phê trên mặt nước.
           Tôi mừng quá càn đến nhặt con thịt mang về, nhưng vừa đi được

           vài bước bỗng nghe tiếng chân người lội xộn xộn từ sau lùm
           cây, rồi có tiếng quát to: “Ai bắn đó? Có biết chỗ này là chỗ của
           ai đây không mà dám vô đây bắn?”. Tôi giật mình, nghĩ bụng:
           “Chết cha! Chắc đụng chỗ của ông Hai (Phạm Hùng), hay ông
           Ba (Trần Văn Trà) rồi đây!”, vì có ai mà ở sâu trong này dữ vậy,
           vả lại đã có lệnh cấm bắn súng trong vùng căn cứ nữa chớ! Tôi

           lập tức quay lưng nhè nhẹ rẽ nước rút êm, tiếc hùi hụi bỏ mất
           miếng ăn tới miệng.
   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228