Page 224 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 224

Khi Tổ Quốc gọi  223


                 Rồi có một lần tôi được phái ra xã Định Thành đến kho
             quân lương chuẩn bị thủ tục cho cơ quan đến vác gạo. Sáng
             hôm sau, trước khi ra về thấy anh em ở trạm đang xẻ thịt một

             con nai to và họ chặt cho tôi một cục thịt chắc cũng trên hai kí
             lô. Tôi định bụng sẽ mang về cho anh em cải thiện, nhưng thèm
             quá lại sẵn có lửa than, tôi xắt từng cục to bằng ngón chân cái
             chọc vào nhánh tre nướng cháy sém sơ sơ, chấm muối ớt, ăn
             sao mà nó ngọt ơi là ngọt. Thế là tôi cứ làm tới tới, đến khi dòm

             lại thì đã ngót nghét một kí. Lại tự an ủi, thôi thì còn chừng ấy
             mang về cũng được lắm rồi, và tất nhiên về nhà tôi đâu có nói
             hết sự thật. Nhưng tối hôm đó ông trời cũng phạt đứa ăn tham,
             tôi bị thằng cha “Tào Tháo” nó rượt liên tục, có khi rưới cả dọc
             đường, may nhờ mấy con bọ hung nó ủi đất lấp lên hết nên
             không bị thiên hạ phát hiện. Nhưng cũng rút ra được một kinh

             nghiệm quý báu trong những chuyến đi săn thú rừng sau này là
             chớ có bao giờ ăn thịt nai nướng vừa chín tới.

                 Lại có một sáng sớm tôi vác súng đi từ rẫy về cơ quan, vừa
             đi vừa tranh thủ nhìn chung quanh tìm hái những quả sim chín
             ăn lót dạ, bỗng thấy có con gì đang nhào lộn làm rung rinh cả
             đám cỏ. Tôi cẩn thận bước tới gần thì giật mình thấy hai con rắn
             to đang quần nhau, con to hơn đã nuốt hẳn phần đầu của con

             nhỏ. Dịp may hiếm có, tôi trở báng súng đập cho một phát, con
             lớn gãy xương nằm giãy tê tê, còn con nhỏ thừa cơ rút đầu chạy
             mất. Tôi hơi tiếc vì không đập được cả đôi, nhưng mang được
             con rắn dài cả thước về nhà ai cũng khen giỏi. Rồi lấy mỡ nó
             xào với nó, cơ quan cũng được một bữa rắn xào sả ớt ngon lành.

                 Sau bão lụt cuộc sống vật chất vốn đã cực càng cực hơn, con
             người của tôi càng gầy yếu, mà đã yếu thì cái bệnh sốt rét càng

             hoành hành, nên tôi bắt đầu dao động, và dao động đến mức cho
             rằng mình sớm muộn cũng chết vì cái bệnh ác độc này như tôi
   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228   229