Page 232 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 232

Khi Tổ Quốc gọi  231


                 cũng đã tăng cao uy tín của đồng chí trong bộ đội và nhân
                 dân. Chỉ cần làm được một sự việc giá trị trong một thời kỳ
                 lịch sử như vậy đã là vô cùng quý giá. Đồng chí Nguyễn Bình
                 đã đưa lại trật tự kháng chiến ở miền Đông Nam bộ, thống
                 nhất quản lý chỉ huy các lực lượng vũ trang từ nhiều nguồn

                 gốc trong buổi đầu là một sự kiện lịch sử đáng ghi nhớ.

                 Đây cũng có thể coi là tóm lược tình hình các đơn vị vũ trang
              Phân Liên khu Miền Đông từ những ngày mới được thành lập,
              quá trình trưởng thành và đi đến thống nhất, trong đó có Tiểu
              đoàn Chủ lực 302 mà tôi được điều về nhận nhiệm vụ.

                 Về Tiểu đoàn 302 tôi được phân công làm cán bộ Ban Tác

              chiến cũng tức là Ban Tham mưu của Tiểu đoàn, do anh Đặng
              Tấn là người lai Ấn phụ trách. Đơn vị chúng tôi thường đóng
              quân ở các khu dân cư chung quanh chân núi Bà Đen như:
              Đồng Xuồng, Đồng Bò, Bàu Châu É, Bàu Thốt Nốt, Bàu Ba
              Chân, Trảng Tròn, Trảng Dài, Sóc Ky, Tức Tra... hoặc sang các

              xã Phước Ninh, Ninh Thạnh, Định Thành... Họ là những người
              không cam chịu sống chung với giặc nên bỏ ra rừng tìm phương
              cách làm ăn sinh sống, từ đó mà hình thành những xóm, ấp của
              vùng căn cứ kháng chiến.

                 Ở Phước Ninh có má Ba, mỗi khi Ban Chỉ huy Tiểu đoàn
              họp trong nhà thì má tự động xách giỏ trầu ra ngồi trước cổng

              canh chừng người lạ, có ai đến thì giữ lại nói qua loa đôi ba câu
              chuyện rồi tìm cách đuổi khéo. Cũng vì thương yêu chúng tôi
              và cảnh giác với địch nên Má mới làm thế chớ có phải do chúng
              tôi chỉ dẫn gì đâu.

                 Ở Trảng Tròn có má Tư, đầu cạo trọc, có độc một thằng

              con trai tên Miền mới tuổi mười bốn, mười lăm mà má cũng
              muốn xin cho nó đi theo bộ đội. Mỗi khi nó đi tát vũng được
   227   228   229   230   231   232   233   234   235   236   237