Page 235 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 235
234 Khi Tổ quốc gọi
Thử thách đầu tiên sau khi tôi ra đơn vị chiến đấu là trận
chống càn tại Bàu Sen, xã Hảo Đước, huyện Châu Thành.
Trận này chúng tôi thắng lớn, tiêu diệt nhiều địch và thu được
nhiều súng đạn, nhưng cũng hy sinh mất năm đồng chí. Đây
là lần đầu tiên tôi thấy có nhiều người chết và bị thương trên
chiến trận.
Nhớ mãi cái cảnh anh Ba Đen bị thương nát cả chân nằm
ôm bụng quằn quại ói ra cơm, mà theo kinh nghiệm chiến
trường là do anh mất quá nhiều máu, khó có thể qua khỏi vì
không có phương tiện truyền máu. Nhìn thấy cảnh bạn mình
đang chết dần mà không cứu được thì quả là đau lòng.
Tối hôm đó tôi được phân công cùng một số anh em khác
đem năm tử thi ra chôn ngoài bìa rừng. Do mới ra đơn vị chiến
đấu, cái cảnh thương vong chết chóc như thế làm tôi rất sợ, nên
xung phong nhận phần cầm đuốc, và tôi luôn cầm dựng đứng
cây đuốc ngay trước mặt, ánh đuốc chói thẳng vào mắt để khỏi
phải thấy cảnh chôn thi thể các anh, người thì nhăn răng, người
thì thân hình co rúm, người thì nát chân... cho đến lúc mọi việc
đã xong, hầu như tôi không nhìn thấy gì cả. Thế nhưng tối hôm
đó khi ôm súng đứng gác, rồi ngày sau, và mấy ngày sau nữa,
hình ảnh những người chết luôn lởn vởn trước mắt. Cũng thật
kỳ lạ là chẳng bao lâu sau thì hầu như tôi đã quên đi tất cả. Như
vậy là tôi đã vượt qua bước thử thách đầu tiên khi phải chứng
kiến cảnh thương vong chết chóc, điều rất quan trọng đối với
người mới một lần ra trận như tôi. Bởi nếu không, rồi lúc nào
cũng lo nghĩ đến cái chết thì khó có thể trụ lại được, nói chi
đến chuyện làm ăn đánh đấm. Rồi những trận chiến đấu liên
tiếp hình như đã góp phần trui rèn làm cho con người tôi trở
nên vững vàng hơn, sẵn sàng chấp nhận những trường hợp đau
thương, mất mát mà trận nào lại không có?