Page 237 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 237
236 Khi Tổ quốc gọi
nằm trên lớp lá khô ngủ tạm, sáng sớm chưa tỏ mặt người là
cùng nhau trở về căn cứ. Nếu đường đi xa mà có yêu cầu trinh
sát nhiều lần thì phải chuẩn bị mang thêm cái ăn, cả ngày ngủ
trong rừng, tối lại đi tiếp, nhưng lúc nào cũng phải có một đứa
thức canh. Trinh sát xong xuôi chúng tôi phải cùng nhau vẽ
bản đồ, lập trận địa giả để Ban Chỉ huy căn cứ vào đó mà chuẩn
bị phương án tác chiến và thực tập chiến đấu. Vì chúng tôi lúc
nào cũng đề cao ý thức trách nhiệm, luôn chịu khó, thậm chí
có lúc còn liều mạng để đáp ứng yêu cầu về thời gian, cho nên
kết quả trinh sát luôn chính xác, chưa lần nào bộ đội đánh
vào bên trong mà bị mất phương hướng do sơ đồ vẽ sai. Cũng
chẳng lấy gì làm lạ là trong thời gian trên một năm về đây, đi
trinh sát nhiều đồn, cho dù chúng có canh phòng cẩn mật đến
mấy cũng chưa một lần bị lộ, bởi kỹ thuật ngụy trang cá nhân
và cách tiếp cận mục tiêu của các chiến sĩ trinh sát đặc công
chúng tôi đều đạt đến trình độ trên cả tuyệt vời. Chỉ có điều là
chân cẳng anh nào anh nấy đều đầy những vết sẹo lồi ngang
dọc do bị dây thép gai cào xước rồi ăn quá nhiều rau muống.
Còn đối với tôi thì khi đi trinh sát chung, với vẻ ta đây, tụi nó
từng nói như ra lệnh là chỉ được ngồi ngoài cảnh giới, đừng có
ham vui mà cố bò theo, lộ giò lộ cẳng rồi phí hết công sức của
tụi nó. Tôi quá rành sáu câu đối các vị trinh sát đặc công thuộc
loại “kiêu binh” số một này nên chỉ cười hề hề cho qua chuyện
chớ không thèm tự ái làm gì cho thêm mệt. Hơn nữa tôi cũng
tự biết cái “tài nghệ” của mình quá đi chớ, lạng quà lạng quạng
thì rất dễ bị tụi địch nó phát hiện bắn bể đít như chơi, mà về
nhà còn bị kiểm điểm, bởi tôi làm nhiệm vụ là một cán bộ tác
chiến đi thực địa chớ đâu ai khiến mà đi mò đồn? Tụi nó còn
nói nửa đùa nửa thật: “Nếu bị phục kích thì tụi tao vái cho mày
có chết thì chết chớ đừng có bị thương, mày to con lớn xác như