Page 236 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 236
Khi Tổ Quốc gọi 235
Theo phân công trong Ban Tác chiến, tôi thường đi cùng
các chiến sĩ đặc công vào trinh sát các đồn địch đã được chỉ
(1)
định để chuẩn bị kế hoạch tác chiến. Lắm lúc cũng ngán ngẩm
với những buổi hoàng hôn chập choạng, trời mưa lâm râm,
một vắt cơm và một ít muối bọc trong miếng vải buộc vào thắt
lưng, đi qua các bờ ruộng trơn trợt gần các lô cốt trơ trọi giữa
đồng, thỉnh thoảng từ bên trong vọng ra tiếng đàn cò hoặc vài
câu vọng cổ vu vơ của bọn lính canh nghe mà buồn thúi ruột.
Trước khi bò vào đồn thì việc chuẩn bị của từng chiến sĩ trinh
sát quả thật là kỳ công: trút bỏ tất cả quần áo mặc trên người,
chỉ chừa cái quần xịp, lắm lúc cũng cởi tuốt luốt như người
nguyên thủy; lấy bùn đất bôi trét khắp người, có khi phải trộn
với nước rửa chén để đám chó trong đồn không thể nhận ra
hơi người; còn đồn nào có nuôi vịt nuôi ngỗng thì phải chuẩn
bị thêm một ít lá hành hương giả làm mùi rắn hổ hành, thứ mà
đám vịt, đám ngỗng rất sợ, ngửi thấy là im thin thít, cấm có kêu
một tiếng; lại phải mang theo một ít kim băng và một chiếc que
ngắn, vừa bò vừa dò nhằm phát hiện và vô hiệu hóa các loại
mìn, lựu đạn gài xen kẽ giữa các lớp rào dây kẽm gai để vào
tận bên trong, có khi phải chui qua gầm giường của tụi nó, tìm
cách đo đạc từng lô cốt, từng hầm ngầm, từng lỗ châu mai...
Trong lúc đó thì tôi với một anh nữa cùng ôm súng ngồi bên
ngoài để vừa canh giữ đồ đạc, vừa quan sát yểm trợ cho đến khi
mọi người đều thoát hết ra ngoài rồi cùng nhau tìm cách xóa
hết dấu vết không để địch phát hiện. Xong xuôi đứa đi trước,
đứa đi sau tìm một khoảnh rừng an toàn, lôi theo một cành
cây để vừa xóa hết vết chân, vừa đánh lừa bọn biệt kích khiến
chúng lầm tưởng là dấu vết của dân đi kéo củi; rồi chui vào
(1) Trong số đó có anh Lầm và anh Việt sau này đã được phong tặng danh hiệu Anh hùng
Lực lượng Võ trang Nhân dân.