Page 238 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 238
Khi Tổ Quốc gọi 237
Tây nặng lắm, chỉ có mấy đứa thì khiêng mày không nổi đâu!”.
Một lần nữa tụi nó lo có hơi bị thừa, cả năm trời có lần nào bị
phục kích đâu mà sợ phải khiêng với vác! Nhưng cũng chính
vì cái “to con lớn xác như Tây” mà có lúc đã bị hiểu lầm đến
phát khổ. Số là có một lần anh em chúng tôi đưa Ban Chỉ huy
ra gần địa bàn để rà soát lần cuối phương án tác chiến, chúng
tôi đã tranh thủ nhờ đồng bào nấu cơm giúp. Một anh trong
nhóm trinh sát đi trước đã chỉ tôi đến một nhà dân lấy cơm
mang về, đến nơi hỏi thì bà chủ nhà nói có ai nhờ ai gởi gì đâu,
tôi nói luôn cả tên cả họ mà bà ta vẫn không tin, dứt khoát nói
là không có. Tôi đành trở về tay không và kể lại mọi chuyện,
anh ta nói chắc là tôi đã tìm sai nhà, nhưng tôi vẫn cứ khẳng
định là đã đi đúng. Anh tức mình lôi tôi đi theo, và quả nhiên
đúng y nhà khi nãy, rồi bà chủ nhà lại vào trong khệ nệ bưng
ra một nồi cơm to tướng. Hỏi ra mới biết là do thấy tôi to con
lớn xác, nước da trắng trẻo, không giống bộ đội đằng mình nên
sợ bị gài bẫy. Vừa ức lại vừa thương, thương cho đồng bào sao
mà quá tốt, bất chấp hiểm nguy giúp đỡ bộ đội, giả sử đó chính
là địch thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra không chỉ với một
người, mà có khi với cả gia đình!
Cũng không thể không nói tới vai trò đặc biệt quan trọng
của lính đặc công trong các trận đánh công đồn, bởi vì lúc đó
chúng ta chưa có các loại pháo lớn bắn vào công sự để phá sập
các đồn bót kiên cố, cho nên trước khi bộ binh nổ súng thì các
anh phải ôm bộc phá khéo léo đưa vào tận hàng rào, tận các lỗ
châu mai giật cho nổ, rồi xông vào dùng tiểu liên bắn quét và
chiếm giữ đột phá khẩu, mở đường cho các mũi xung kích tiến
đánh vào tung thâm, và chính trong nhiệm vụ này các anh dễ
bị thương vong nhất.