Page 242 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 242
Khi Tổ Quốc gọi 241
vào đánh chiếm đầu cầu. Rồi cả hai mũi đội hình bộ binh xung
kích liên tục di chuyển vào đánh bên trong, chỉ sau ít phút là đã
chiếm hầu hết tòa nhà lớn, bắt sống tên Quan ba chỉ huy và vợ khi
còn chưa kịp mặc quần áo, còn bọn lính lớp chết, lớp bị thương,
lớp bỏ chạy không kịp cầm vũ khí chống trả, trận đánh đã kết thúc
nhanh gọn. Lúc này lửa càng cháy dữ dội, sáng khắp nơi, tạo điều
kiện cho anh em thu dọn chiến trường, vận chuyển đạn dược và
đưa thương binh, tử sĩ ra ngoài một cách chóng vánh. Bỗng trinh
sát báo có quân tiếp viện từ Tây Ninh đang tới, và chỉ ít phút sau
là đã thấy ánh đèn pha trên xe loang loáng chiếu trên mặt đường
vào vị trí. Đúng lúc đó phát ra một tiếng nổ rất to, kho dầu ở tầng
hai cháy, lửa bốc rất cao, cả tòa nhà chính sụp xuống. Bọn lính vừa
chạy đến hàng rào thì khựng lại, cùng kêu to: “Cháy hết rồi!”.
Khi chúng tôi đang trên đường rút quân về căn cứ, mới cách
đồn một quãng không xa thì nghe phía sau có tiếng kêu la liên
tục của tên Quan ba, rồi một loạt tiểu liên ngắn ngủi, chấm hết.
Hỏi ra thì biết tên này kháng cự không chịu đi khi thấy bọn tiếp
viện tới, vì sợ bị lộ hướng rút quân nên anh em mới xử lý như
vậy. Còn con vợ thì khi bị bắt còn trần truồng, anh em chỉ kịp
thảy cho cái áo sơ mi vạt bầu khoác vội và dẫn đi. Trên đường,
mỗi khi gặp cây đổ chắn ngang phải trườn qua, để lộ cả cái
mông trần, lính tráng trông thấy cười khúc khích. Khi về đến
căn cứ, cô ta được bác sĩ Trạch giỏi tiếng Pháp giải thích chính
sánh, dần dần hết sợ. Sau đó một thời gian được phóng thích về
Tây Ninh, rất cám ơn Việt Minh nhân đạo. Về sau mỗi khi kể lại
trận đánh này thì ai cũng nhớ đến chuyện “con đầm Ô-cô-nen”,
rồi tay Tấn Đạt cán bộ địa hình còn cắc cớ gán danh xưng này
cho nhạc sĩ Trung Chấn bên Ban Chính trị, bởi y có cái miệng
móm xọm như bà đầm già.