Page 243 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 243
242 Khi Tổ quốc gọi
Sau trận Bến Sỏi thì trận này chúng tôi cũng thu được rất
nhiều chiến lợi phẩm: cả trăm khẩu súng các loại và trên hai
tấn đạn, súng thì toàn súng mới, nước ram còn xanh dờn, đạn
thì thùng nào thùng ấy còn nguyên y, khui ra là một màu đồng
lắp lánh đỏ au, anh nào thấy cũng mê. Chúng tôi có điều kiện
loại một số súng cũ, thay vào là những khẩu tốt nhất, tăng thêm
cơ số đạn cho từng chiến sĩ cho nên sau này khi lên đánh trên
Campuchia thì không còn phải tính toán dè xẻn từng viên,
nhiều anh còn lén thủ riêng một mớ để săn bắn cải thiện.
Vùng căn cứ Dương Minh Châu thú rừng nhiều vô kể, đủ
các loại: voi, hổ, nai, mễn, heo, chồn, cheo, thỏ... Trên đường
hành quân, chúng tôi thường gặp những đống phân còn mới
nguyên của voi, hổ, chồn, nai... lắm khi còn đụng chúng ngay
giữa ban ngày. Còn mỗi khi đi đâu xa trở về các lán trại cũ thì
thấy các dấu chân thú dẫm đầy trên nền đất. Săn bắn thú rừng
là cách bổ sung thực phẩm quan trọng của chúng tôi, mà đã là
lính thì không có anh nào không một lần xách súng đi săn. Cái
khó duy nhất thời bấy giờ là không có pin và đạn. Khi không
có nguồn đạn chiến lợi phẩm dồi dào thì mang vỏ đạn cũ đến
tổ “công trường” nhờ anh Rạo, anh Vui “rờ sạt” cho. Thuốc thì
phải tự sản xuất bằng bột than cây điên điển, gọi là thuốc đen,
nạp vào thì viên nổ viên xịt. Còn pin thì lấy loại nửa sạc từ máy
vô tuyến điện thải ra nên thường rất yếu, không rọi được những
con thịt ở tầm xa, dịp may nào gởi ra ngoài thành mua được vài
cặp pin mới thì coi như được của quý.
Lần đầu tiên đi săn, tôi theo làm “cần đo” cho anh Phan
Thanh Quế, Phó Ban Tác chiến. Làm cần đo cũng giống như
làm lính tà lọt, nghĩa là phải đi phía sau chờ mang vác những
con thịt săn được, hoặc mỗi khi người thợ săn chính luồn