Page 290 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 290
Khi Tổ Quốc gọi 289
tôi và anh Trần Triêm quê ở Hồng Ngự trúng tuyển (năm 1966
đánh nhau, anh bị địch bắn hạ, hi sinh). Tôi cũng chưa bao giờ
nghĩ mình lại quá may mắn như vậy. Cả mười vạn người chớ có
ít đâu mà cũng trúng tuyển được. Đây là trúng về sức khỏe, về vóc
dáng thôi chớ nếu nói về văn hóa thì chắc tôi bị rớt ngay vòng đầu
bởi tôi mới học xong lớp ba, chưa tốt nghiệp tiểu học. Có lẽ quân
đội cũng ưu tiên dân miền Nam chớ hầu hết lính toàn nông dân
rồi vào bộ đội, học hành cũng nhiều người “nghêu ngao” như tôi.
Nghĩ lại cũng mắc cười, nghe như chuyện tiếu lâm, nói ra chưa
chắc ai tin. Bây giờ đi xe máy trên 50 phân khối phải thi bằng lái,
học lớp ba như tôi, đi thi chắc rớt cái ạch chớ đừng nói học lái
máy bay! Ấy thế mà cũng xong.
Lúc ấy ở ngoài Bắc chương trình học văn hóa có mười năm.
Tức cười, thầy giáo hướng dẫn cấp tốc bảy ngày bảy lớp, mỗi ngày
học một lớp để kịp qua Liên Xô học lý thuyết và thực hành. Lúc đi
qua cửa khẩu Bằng Tường, nơi được Phái đoàn Ủy ban Quốc tế
kiểm soát rất chặt việc Bộ đội Việt Nam đi ra nước ngoài theo quy
định của Hiệp định Genève, chúng tôi phải giả làm công nhân đi
học nghề. Học lý thuyết thì khó hơn học lái. Tôi phải biết tại sao
máy bay bay được, làm quen với lực nâng, lực kéo, lực cản… Lúc
đầu học lái máy bay thể thao, sau mới học máy bay Yak-52, MiG
15, MiG 17. Mỗi máy bay chiến đấu thường chỉ một người lái.
Bay lộn nhào chiến đấu hay biểu diễn dễ hơn rất nhiều so với bay
thẳng từ sân bay này tới sân bay kia vì phải tính vận tốc bay, vận
tốc gió để hạ cánh được đúng sân bay.
Ngày 05 tháng 4 năm 1965, sau ba năm học thành thạo máy
bay chiến đấu, tôi trở về Việt Nam. Lúc này Mỹ đang ném bom
dữ dội ở miền Bắc. Ở dưới đất nghe bom Mỹ bỏ ầm ầm xuống
gần sân bay cũng hơi ngán, chỉ sợ mình chết không được về Nam.