Page 301 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 301

300  Khi Tổ quốc gọi


           Duyên, có cả bà con mấy nhà nơi tôi đóng quân cùng tham dự.
           Chỉ bánh nước đơn giản nhưng đám cưới rất đông vui. Anh chị

           em thi nhau ca hát và nói lời chúc mừng hạnh phúc cho cô dâu
           chú rể. Theo dõi cử chỉ và lời nói của tôi, ba Duyên gật gù, hài
           lòng khen:

               - Thằng này vui vẻ quá!

               Lễ cưới kết thúc, tôi lo phân công, bố trí chỗ ngủ cho mọi
           người. Xong, tôi mới nói nhỏ với Duyên:

               - Em đi theo anh!

               Duyên ngây thơ hỏi lại:

               - Đi đâu anh?

               Tôi dắt tay Duyên dẫn đi, vừa nói:

               - Mình đi ngủ. Tuốt ngoài kia, có mùng, có khăn, bàn chải

           đánh răng đầy đủ, em yên tâm.

               Tôi dắt Duyên đi qua miếng ruộng, qua mấy cái mương đến
           “căn nhà hạnh phúc”. Đó là cái chuồng trâu cũ, tôi đã quét dọn
           sạch sẽ, rải đệm rơm lên nền.

               - Chúng ta ngủ ở đây. Em cầm đồ, anh châm đèn!

               Khi ngọn đèn sáng lên, Duyên nhìn cái tổ ấm không giống
           chút nào phòng ngủ ở nhà mình. Không gian bốn bên yên lặng.

               Đêm đó, tôi hát cho Duyên nghe mấy bài tình ca bằng tiếng
           Pháp, rồi rì rầm to nhỏ suốt đêm...

               Sáng ngày 02 tháng 9 năm 1954, kỷ niệm Lễ Độc lập được tổ
           chức trọng thể tại chợ Thiên Hộ, tôi đưa má tôi và Duyên đến gặp
           lãnh đạo đơn vị để giới thiệu. Đồng chí Chính trị viên Đại đội

           nồng nhiệt chúc mừng hạnh phúc của chúng tôi.
   296   297   298   299   300   301   302   303   304   305   306