Page 304 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 304

Khi Tổ Quốc gọi  303


                 Đến bến xe đò, tôi vô tiệm hớt tóc. Với quần tây đen, áo sơ mi
             trắng, đi giầy đen tay xách cặp táp, tôi ra dáng một nhà buôn hải
             sản cỡ bự. Từ đây, tôi phải tự biên, tự diễn, tùy cơ ứng biến. Vào
             vai mới sao cho khớp, tránh bỡ ngỡ, ngờ nghệch dễ bị bọn mật vụ

             nhan nhản ở bến xe hồ nghi, theo dõi. Tôi vào chợ sắm thêm mấy
             bộ quần áo, đồng hồ, dao cạo râu và mấy gói thuốc lá ngon bỏ vào
             cặp táp. Mỗi khi qua đồn bị cảnh sát xét giấy tờ, tôi làm ra vẻ tay
             làm ăn lớn, móc thuốc lá hạng sang ra mời, nên suốt cuộc hành
             trình từ Nha Trang đến Sài Gòn đều trót lọt.

                 Vào tới Sài Gòn, đây mới thật sự là trận địa chính hoạt động
             tình báo của tôi. Sau mười ba năm xa cách, Sài Gòn đã đổi thay
             nhiều, lạ lẫm. Tôi kêu xe xích lô đi đến nhà ông chú. Sau bữa

             cơm trưa, tôi nói với chú thím là tôi có đầy đủ giấy tờ hợp lệ, đi
             lại bình thường, chú thím khỏi phải lo. Bà thím tiết lộ bí mật là
             đã cho các em về quê đón Duyên lên, cỡ chiều nay lên tới. Tôi vui
             mừng cảm ơn thím.

                 Khoảng 16 giờ, Duyên tới. Tôi chạy ra cửa. Nhìn thấy tôi,
             Duyên xỉu luôn. Tôi đỡ Duyên lên giường, vuốt ve mái tóc, gọi nhỏ:

                 - Duyên ơi! Anh đây, chồng của em đây!

                 Tôi hôn lên trán Duyên. Có lẽ giọt nước mắt của tôi rơi xuống
             trán đã làm Duyên tỉnh ra. Duyên chớp chớp mắt sung sướng ôm
             lấy tôi, miệng thì thào:

                 - Anh! Anh Năm Vinh…

                 Nước mắt của cả hai thấm đẫm vào nhau. Tôi nhìn Duyên,
             thấm thoát đã qua mười ba năm. Lúc cưới nhau rồi chia tay nhau,
             Duyên mới mười chín tuổi, nay đã là người phụ nữ ở tuổi ba
             mươi hai, không còn những nét trẻ trung khi xưa. Tôi ôm Duyên,

             quý mến người vợ hiền chung thủy suốt mười ba năm trời trong
             sự kiềm kẹp, đàn áp khốc liệt của kẻ thù.
   299   300   301   302   303   304   305   306   307   308   309