Page 303 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 303

302  Khi Tổ quốc gọi


           đưa cán bộ chiến sĩ vào Nam. Tôi hăm hở nghĩ sắp có ngày được về
           Nam, được gặp lại Duyên. Nhưng năm 1963 tôi được đưa về làm
           Chính trị Phó Trường Huấn luyện Hạ sĩ quan, tức diện A, không

           được đưa vào diện đi B, tức là vào Nam. Thời gian sau, Cục Cán
           bộ Miền Nam chọn vét bảy mươi cán bộ chuẩn bị đi B, tôi được
           luyện tập hành quân để vượt Trường Sơn. Trước đêm chuẩn bị lên
           đường về Nam, tôi náo nức, nghĩ đến Duyên, rồi tôi sẽ về đến miền
           Nam, gặp gia đình, gặp Duyên. Bất ngờ lúc nửa đêm tôi được lệnh

           của Sư đoàn là phải trả hết mọi loại trang bị đi B, đi ngay trong
           đêm về Hà Nội mà không cho biết lý do. Tôi vội vã lấy tấm hình tôi
           mới chụp nhờ các đồng chí về Nam tìm gởi cho Duyên.

               Ra Hà nội tôi được ông Tư Văn, Cục phó Cục Tình báo phổ
           biến học nghề tình báo. Tổ chức phân công tôi phải chấp hành. Gần
           một năm huấn luyện và thực tập, tôi được giao kế hoạch chuẩn bị
           vượt Trường Sơn vào Nam tham gia mạng lưới Tình báo Miền.

           Nhưng lại chuyển hướng đi, tôi được lịnh trả hết trang bị đi Trường
           Sơn, ra Hải Phòng tập đi biển. Vậy là tôi phải tập chèo thuyền. tập
           lái trong những ngày mưa giông và cả những ngày biển động.

               Khoảng 15 giờ ngày 01 tháng 5 năm 1967 bắt đầu cuộc hành
           trình. Thuyền có nhiệm vụ đưa tôi - Đại úy Hồ Hiển Vinh với tên
           mới là Năm Sản vào Nam.

               Vậy là hơn một tháng trời lênh đênh trên biển, gặp phải một
           trận bão to, phơi mình cho máy bay Mỹ dòm ngó, tàu Mỹ cặp lên
           thuyền khám sổ ghe, điểm danh từng người, rồi chiếc tàu tuần
           dương Ngọc Hồi của Ngụy thả cần cẩu cho một tên mật vụ lên
           thuyền kiểm tra. Mấy lần thiếu nước ngọt phải vào bờ lấy nước
           ngọt, cuối cùng chi bộ dưới thuyền quyết định đưa tôi lên bờ ở
           Nha Trang. Cuộc chia tay giữa tôi với các anh em trên thuyền

           thật cảm động tuy rất ngắn gọn. Anh em ôm, siết chặt tay tôi,
           chúc lên đường vào Sài Gòn bình an.
   298   299   300   301   302   303   304   305   306   307   308