Page 427 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 427
426 Khi Tổ quốc gọi
tính” hay thử lấy “bô bin đèn” thay vào xem sao? Nào ngờ sau
khi lắp xong chỉnh tới chỉnh lui một hồi thì máy bỗng nhiên
nổ, mừng quá chi là mừng, vội vàng nhảy lên xe chạy tiếp. Bây
giờ nghĩ lại thì đó là một sáng kiến ngoài sách vở, bí quá phải
làm bởi nếu không thì cho dù là tay thợ lành nghề cỡ nào cũng
đành phải chào thua. Qua được phà Chèm thì trời sập tối, xe
chạy không đèn thì đâm đầu xuống ruộng là cái chắc. May quá
nhờ một anh đi xe đạp tốt bụng dòng dây kéo đến nhà cô Xuân
Lan ở Thụy Khuê, sau đó đi bộ về nhà, kết thúc một chuyến
đưa con đi sơ tán khá vất vả. Sau này nghe con tôi kể lại, thì
trong thời gian sơ tán ở Phú Thọ, có lần nó suýt chết đuối vì bị
hụt chân dưới một hố sâu ngập đầu khi xuống tắm ở một cái
hồ người ta đào đất làm gạch.
Những tháng cuối năm 1972, khi máy bay Mỹ ném bom dồn
dập vào Hà Nội, tôi gởi nó đi cùng chị Liễu là vợ anh Ca Lê
Thuần đến nơi sơ tán trong một nhà dân thuộc vùng nông thôn
huyện Thạch Thất, cách cơ quan chúng tôi độ vài chục cây số. Cứ
vào tối thứ Sáu, tôi đội đèn ra bãi dâu ven sông Đáy soi bắt cóc
bỏ vào bao, đợi đến chiều thứ Bảy chở xe đạp đến đổ xuống nhốt
trong các hầm trú ẩn cá nhân nơi nó sơ tán để hằng ngày nó bắt
lên mươi, mươi lăm con làm thịt ăn dần. Có chuyện vui là trong
các chuyến đò qua sông Đáy, khi nghe lũ cóc trong bao kêu cóc...
cóc..., các cô gái cùng đi trên đò bèn hô to theo giọng Hà Tây: “Ơ,
anh bộ đội này “đéo” cóc bây ơi”, bởi dân Hà Tây thường nói dấu
huyền thành dấu sắc, nghe mà nín cười không được.
Có lần vì quá lo lắng nên nửa đêm tôi đạp xe qua thăm, thấy
từng tốp B.52 bay vào ném bom Hà Nội, mỗi tốp ba chiếc ba
chiếc, đèn xanh đèn đỏ trên từng chiếc rõ mồn một, bay ù ù qua
đầu. Đến nơi thấy thằng nhỏ đang nằm ngủ say trên giường,