Page 426 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 426
Ra đi để có ngày trở về 425
đến ôm cổ tôi nài nỉ: “Ba cho con về lớp ở chung với các bạn đi,
ở một mình với ba buồn lắm!”. Đúng là tâm lý của con trẻ, làm
sao chơi mà không có bạn nên tôi phải tranh thủ sớm đưa nó
trở về trường.
Trong thời gian máy bay Mỹ đánh căng ở Hà Nội, cũng
là lúc Bà ngoại đau tim nặng, ban đêm phải mang mền chiếu
xuống ngủ dưới hầm trú ẩn, e rằng khi có báo động thì thân
thể già cả bệnh tật chạy không kịp. Trước tình cảnh đó tôi thấy
không thể để nó tiếp tục ở nhà với Ông Bà ngoại, sợ thêm rối.
Suy đi tính lại thì thấy chỉ có cách đưa nó lên gởi chỗ anh Tư
Xương trong khu tập thể nhà máy M.1 Bộ Tư lệnh Thông tin
tại Phú Thọ, cách Hà Nội gần trăm cây số. Tôi chở nó trên chiếc
xe máy loại “second-hand” mà Má nó đã nhờ chú Tạ Thu, em
chị Tạ Thị Kiều, tìm mua ở chợ trời tận bên Liên Xô mang về.
Lượt đi thì thuận buồm xuôi gió, nhưng chuyến về một mình
lại xảy ra sự cố. Lúc đang chạy ngon trớn trên cầu Việt Trì bỗng
nhiên xe bị kẹt máy đột ngột đứng khựng giữa cầu, cũng vừa
lúc đó có một chiếc ô tô từ phía sau chạy trờ tới buộc người lái
xe phải kéo thắng tay thắng gấp, anh ta nổi nóng nhảy xuống
mắng xối xả, hỏi tôi muốn chết hay sao mà ngừng xe kiểu gì kỳ
cục vậy? Còn tôi thì cũng thấy lỗi là do mình, nên ra sức kéo rê
chiếc xe qua một bên để lấy lối cho chiếc ô tô nổ máy chạy qua.
Sau đó tôi phải ra sức đẩy qua bên kia cầu để kiểm tra hỏng
hóc, và khi tháo nắp máy ra thì hỡi ôi cái “bô-bin lửa” đã bị
chèn vỡ do vít hãm bị long hồi nào không biết. Mà bô-bin lửa
đã hỏng thì lấy đâu ra điện cho xe nổ máy?. Tìm mọi cách xoay
tới xoay lui cả tiếng đồng hồ cũng vô phương, trong lúc đó thì
bụng luôn nơm nớp lo âu bởi đang ngồi ngay dốc cầu, nếu máy
bay nó đến ném bom thì sẽ lãnh đủ. Nhưng rồi “túng quá phải