Page 457 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 457
456 Khi Tổ quốc gọi
xác cả hai mạng. Nhưng điều kỳ lạ là không anh nào bị vướng
vào mảnh bom nên người ngợm còn lành nguyên. Nhưng một
anh bị bom hất tung lên cao, rơi xuống trúng vào một thân cây,
gãy xương chết. Còn anh kia vì đang quấn chiếc chăn bông dày
quanh người, bị bom hất lên rồi rơi xuống nhằm chỗ đất tơi
xốp, vì vậy mà vẫn còn sống nhăn, chỉ có cái là ê ẩm cả người.
Lý ra gặp cảnh ấy thì ai mà không khiếp sợ, nếu không khùng
thì cũng điên, nhưng anh chàng này lại tỉnh bơ như chẳng có
chuyện gì xảy ra, chỉ có cái là mặt mày luôn nhăn nhó kêu đau.
Trong chiến tranh ác liệt, sống chết trong gang tấc mà hình
như nó vẫn có cái số, nhưng lắm lúc cũng nó cũng rèn cho con
người sức thích ứng và chịu đựng khó có thể tưởng tượng nổi.
Lần thứ ba tôi lại đi vào Khu 4 công tác cũng bằng xe đạp,
nhưng chuyến này chỉ đi trên địa bàn tỉnh Nghệ An. Tôi đi dọc
theo con kênh máng dẫn nước tưới đến tận Yên Thành thuộc
miền Tây Nghệ An, buổi trưa hè gặp nắng gắt, dựng xe bên bờ
kênh, xuống trầm mình dưới nước, mát ơi là mát, tắm mãi mà
không muốn bước lên bờ.
Tôi phải tìm đến Ban Chỉ huy Tiền phương của Binh chủng
Phòng không Không quân để nắm tình hình các khí tài chiến
đấu của đơn vị, và gặp Tướng Lê Văn Tri tại một một lán nhỏ
trong lùm cây. Tôi lấy làm ngạc nhiên về cách bố trí bí mật như
vậy, và chắc chắn quân Mỹ cũng đâu thể ngờ có một “đại bản
doanh” của Quân đội Nhân dân Việt Nam lại ẩn mình một cách
kín đáo như thế. Sau khi tìm hiểu tình hình kỹ thuật các radar
trong đơn vị, tôi khá yên tâm về khả năng đảm bảo yêu cầu sẵn
sàng chiến đấu cao của một đơn vị tiền phương.
Gặp Tướng Lê Văn Tri không biết thế nào mà tôi lại nhớ
ngay đến Tướng Phùng Thế Tài, người từng được tôi hỗ trợ về