Page 455 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 455
454 Khi Tổ quốc gọi
Một khung cảnh đập vào mắt tôi ở Vĩnh Linh cũng như vùng
phụ cận là mức độ ác liệt của các cuộc ném bom đánh phá của máy
bay Mỹ, mà tôi có thể hình tượng rằng đường đã biến thành suối,
còn suối thì đã được lấp thành đường. Trên trời thì máy bay Mỹ
thường xuyên xuất hiện mà ít khi bị đánh trả, bởi lực lượng cao
xạ của ta chỉ có hai trung đoàn, rất mỏng, chỉ đủ đặt ở một số nơi
xung yếu nhằm đảm bảo các huyết mạch giao thông. Trong lần đi
này thì ban đêm tôi phải xuống ngủ dưới hầm, bởi máy bay Mỹ có
thể đến ném bom bất cứ lúc nào. Và sinh hoạt của nhân dân ở đây
cũng thế, đa số phải rút xuống các hầm ngầm, các địa đạo.
Có một tối khi tôi đang ngồi trong ca bin radar pháo
COH-9A theo dõi anh em kiểm tra điều chỉnh máy, bỗng có
một phát tên lửa Shrike, là loại tên lửa của Mỹ chuyên diệt
radar, nổ gần bên cạnh. Anh em trong trạm nghe thấy, hết hồn,
tưởng là radar đã bị đánh trúng, nên xách túi cứu thương chạy
ra. Cũng may là tên lửa đã bắn không trúng vì anh em trắc thủ
không đặt máy ở chế độ kèm tự động, bởi cứ ham cho radar tự
động bám theo mục tiêu thì coi như đã xong! Cũng xin nói rằng
với loại tên lửa lợi hại này của Mỹ thì ở cách xa ba mươi km, nó
có thể bắn trúng một máy radar chỉ to bằng một chiếc xe du lịch
bảy chỗ ngồi với độ chính xác hầu như là tuyệt đối, và nó đã trở
thành nỗi khiếp sợ của không ít anh em trắc thủ. Lãnh một quả
tên lửa loại đó thì cả chiếc radar sẽ bị phá hủy hoàn toàn, và dàn
trắc thủ ba người bên trong đều không một ai có thể sống sót.
Tôi từng chính mắt nhìn thấy những chiếc radar bị trúng tên
lửa từ đơn vị kéo về xưởng, bên trong còn vương vấy máu me,
nặng mùi cơ thể thối rữa của anh em mình. Ngay tại Nhà máy
sửa chữa radar V-119 ở Hà Nội cũng có một chiếc radar bị bắn
trúng khi anh em đang điều chỉnh máy, và hai thợ radar mà tôi
từng dẫn qua Trung Quốc thực tập hồi năm 1965 là anh Cơ và
anh Nam cùng hy sinh tại chỗ.