Page 527 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 527
526 Khi Tổ quốc gọi
thể không hổ thẹn khi trở về thăm và đứng trước mặt chú. Còn
thím Ba thì răng rụng hết trơn, cái miệng móm xọm, ăn trầu
phải dùng ống ngoáy. Trong mấy đứa con của chú thím có thằng
Năm Tấn và thằng Bảy Trực đã hy sinh, còn lại đều đã lớn khôn,
có vợ có chồng. Phải nói thật là gặp lại gia đình chú thím Ba tôi
mừng hết sức bởi đây là một gia đình mà chúng tôi coi thân như
ruột thịt, và trong mấy người con của chú thím cũng không có ai
tham gia chế độ cũ. Cả nhà chú đều kiên trì bám trụ trên mảnh
đất xưa, mảnh đất đã có biết bao kỷ niệm với gia đình chúng tôi
cũng như đối với riêng tôi, mảnh đất đã bao nhiêu lần giành qua
giật lại giữa ta và địch. Trở về Cao Lãnh và được trở về Mỹ Quý
là điều tôi hằng mong ước khi tôi bước chân ra đi mấy mươi
năm trước. Lại là một Mỹ Quý được giải phóng và hòa bình, một
Mỹ Quý vẫn giữ được nhiều nét của cuộc sống thôn dã đáng yêu
như xưa. Tôi cũng vui mừng gặp lại anh Năm Hào là rể của bác
Ba Vẹn, người đã từng chọn những con cá rô mề thật mập để tôi
nướng ăn cho “sướng”, gặp thằng Tư Lộc con chú Ba Sảo, thằng
Năm Ty con chú Tư Chiểu, thằng Trứ con chú Bẩy Mầu, đều là
những bạn cùng trang lứa. Đến nay thì đứa nào cũng lớn, đứa
nào cũng có vợ có con và hoàn cảnh sống cũng rất khác nhau,
nhưng gặp lại nhau thì tình cảm giữa chúng tôi vẫn chan hòa
thoải mái như những ngày cùng đi chân đất, cùng mò cua bắt cá
thuở nào, sao mà đáng quý đến thế!
Rời Mỹ Quý tôi trở ra thị xã Cao Lãnh, nơi tôi sinh ra và lớn
lên, và cũng là nơi có nhiều kỷ niệm trong những ngày tháng
trước khi tôi lên đường tập kết ra miền Bắc. Thế nhưng mọi
việc đều thay đổi khác hẳn, kể cả tên tỉnh cũng đổi thành “Kiến
Phong”, rất khác lạ. Theo nhận xét của tôi từ khi trở về miền
Nam thì ở Sài Gòn cũng thế, mà ở Cao Lãnh này cũng thế, cả
xã hội đã có sự xáo trộn ghê gớm, sự chia rẽ dân tộc đã hiện