Page 525 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 525
524 Khi Tổ quốc gọi
thời gian đã quá lâu mà xã hội thì đã có bao nhiêu điều đổi thay.
Tôi ra về mà lòng dạ bồi hồi luyến tiếc, chỉ biết thầm gọi những
cái tên mà tôi không bao giờ có thể quên: Lan, Nhung, Đởm,
Oanh, Thủy, và cầu mong họ đang ở đâu trên trái đất này đều
được vạn sự bình yên!
Mấy tháng sau, khi công việc đã ổn định, trong dịp xuống
Cần Thơ tôi cũng muốn tìm lại người bạn gái đầu tiên thuở học
trò là cô Lê Thanh Liễu. Tôi đã cố nhớ đường đi và tìm đến ngôi
nhà của cha mẹ cô khi xưa, nhà thì còn đó, nhưng chủ cũ thì
không còn. Tôi lại được người hàng xóm cho biết là gia đình
vẫn còn một người con ở số nhà X... trong Tham Tướng là vùng
ngoại ô của thành phố Cần Thơ. Lúc đó đã bảy, tám giờ tối, trời
lại mưa lâm râm, nhưng tôi không còn nhiều thời gian ở Cần
Thơ, và cũng nóng lòng muốn gặp lại người bạn cũ nên cứ chạy
Honda đi tìm trong đêm. Đến nơi hỏi thì đúng là nhà cần tìm,
nhưng người chủ không phải là cô mà là người chị độc thân tên
là Lài. Chị cho biết cô Liễu hiện đang ở Sài Gòn, là chủ cây xăng
tại góc đường Trần Hưng Đạo - Nguyễn Biểu. Tuy chưa tìm
thấy người nhưng tôi rất mừng là đã có manh mối chắc chắn.
Mấy hôm sau về Sài Gòn tôi ngồi xe jeep đi tìm, đến nơi tôi chạy
thẳng vào cây xăng thì thấy cô đang đứng thu tiền và nhận ra
ngay. Tôi mừng quá nhảy xuống đi thẳng đến bên cô và mặc dù
đã biết đúng là cô rồi nhưng tôi vẫn cứ hỏi: “Cô có phải là cô
Liễu không?”. Thấy tôi mặc quân phục và đi xe jeep nhà binh
cô sợ quá miệng nói liên hồi: “Tôi là nhân viên nhà nước mà!
Tôi là nhân viên nhà nước...”. Thấy cảnh đó tôi thương quá nên
nói nhẹ nhàng: “Anh là Trảo đây mà!”. Lúc đó cô kịp nhận ra
tôi tuy đã mấy mươi năm xa cách, và có lẽ cũng hết sức bất ngờ
nên ngỡ ngàng nhìn tôi trân trân và hỏi lại: “Anh Trảo đó hả?”
nói mà ánh mắt lộ rõ niềm vui. Sau đó cô bảo đứa con trai dẫn