Page 528 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 528
Miền Nam gọi chúng tôi trở về 527
hữu trong từng gia đình, đa số đều có người ở bên này và cũng
có người ở phía bên kia. Ví dụ như gia đình chú Năm Phục,
chú có người con ruột là anh Tư Nha, bộ đội tập kết từ miền
Bắc trở về, nhưng lại có đứa con kế tên Phải là lính hải quân
và hai người rể là đại úy và thiếu tá trong quân đội Việt Nam
Cộng hòa. Và ngay trong gia đình tôi cũng thế, có ba anh em
đi theo Cách mạng, còn một đứa em và một lô một lốc những
đứa cháu lại ở phía bên kia. Rồi cũng có sự khác biệt khi đoàn
tụ gia đình sau ngày giải phóng, có nhà thì sum họp vui vầy vì
được gặp lại nhau, nhưng cũng có nhà thì người từ hai phía lại
không thèm nhìn mặt nhau và khi nói chuyện thì đốp chát với
nhau từng câu một. Đối với chú Năm Phục thì gia đình tôi vốn
là “đạo hữu” với chú thím khi xưa nên khi gặp lại chú thím hết
sức mừng và quý mến tôi, kể cả hai đứa con gái và chồng chúng
cũng thế. Rồi ngài Đại úy Việt Nam Cộng hòa là chồng của Út
Chín lại trổ tài làm món chuột nướng chao để thết đãi viên Đại
úy Cộng sản. Ở trong cái gia đình “xôi đậu” này, hình như trong
những ngày đầu thì không có sự hiện diện của không khí “địch -
ta” làm cho tôi cảm thấy thật thoải mái khi tiếp xúc. Thế nhưng
sau này, khi hai chàng rể bị bắt đi học tập cải tạo trong thời gian
khá lâu mà chưa được cho về thì hai đứa con gái lại thù Cộng
sản hết biết. Chúng đâu biết rằng đây là cách xử lý nhân đạo của
Cách mạng đối với một khối lượng đồ sộ những sĩ quan, viên
chức của Chính quyền Sài Gòn, không có các cuộc “tắm máu”
như bộ máy chiến tranh tâm lý từng hù dọa. Nhưng đây lại là
một công việc cực kỳ khó khăn phức tạp, bởi vì vừa phải thực
hiện việc cách ly để đảm bảo an ninh quốc gia sau cuộc chiến,
vừa phải làm những công việc mà bên Cách mạng quen gọi là
giáo dục chính trị tư tưởng để thuyết phục những người không
dễ thuyết phục chịu chấp nhận vị trí cầm quyền của Chế độ mới