Page 526 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 526
Miền Nam gọi chúng tôi trở về 525
tôi về nhà ở đường Trần Hưng Đạo rồi trở về nhà tiếp chuyện
với tôi. Đến nhà, giữa tôi và cô cứ hỏi và đáp bao nhiêu chuyện
đã qua, trong đó cô cũng có lời trách nhẹ là tại sao tôi ra đi
mà không nói gì với cô hết! Lúc vào đến nhà tôi đã thấy người
chồng đang bê đĩa cơm xúc ăn bằng thìa và trong suốt thời gian
từ khi tôi mới đặt chân cho đến lúc cất bước ra đi vẫn một thái
độ lạnh lùng không muốn bắt chuyện, cho dù cô Liễu có giới
thiệu là bạn học cũ. Khi ra về, cô còn bảo tôi lúc nào rảnh rỗi
thì đến dẫn cô vào Bệnh viện Thống Nhất thăm người bác ruột
là bác Lê Văn Huấn, một trí thức kháng chiến. Tôi hứa, nhưng
sau đó nhớ lại thái độ lạnh nhạt của người chồng nên tôi đành
thất hứa và từ đó về sau không một lần gặp lại. Sau này nhớ lại
chuyện cũ tôi lại tự trách mình tại sao lại có cách xử tệ như thế
đối với người bạn mà bao nhiêu năm mình luôn giữ trọn trong
lòng một tình cảm thân thương? Rồi tự nhiên mong sao có dịp
gặp lại để có lời xin lỗi, cho dù đã là quá muộn. Tin chắc rằng
lời xin lỗi sẽ được chấp nhận.
Sau đó tôi lại trở về Cao Lãnh là nơi chôn nhau cắt rốn của
mình, tuy biết rằng những người thân yêu ruột thịt nhất cũng
không còn được mấy người. Tôi may mắn được gặp lại chú thím
Ba Sảo, những người từng cưu mang gia đình chúng tôi trong
những ngày tháng tản cư khó khăn nhất. Nhưng rất buồn là chú
đã bị tai biến mạch máu não, suốt ngày chỉ nằm trên võng, gặp
tôi chỉ cười cười mà không nói năng được gì. Tôi không biết
chú có còn nhớ những lời dặn dò đối với tôi khi xưa hay không,
những lời ân cần khuyên nhủ của chú, một đảng viên cộng sản
đối với một đứa cháu trước khi đi xa làm nhiệm vụ. Nhưng tôi
thì không bao giờ quên những lời dặn dò đó, cũng như không
bao giờ quên những lời khuyên răn của những bậc cha chú,
những lời chỉ dạy đã góp phần giúp tôi nên vóc nên người để có