Page 530 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 530
Miền Nam gọi chúng tôi trở về 529
đến nhà, thấy nó và một lũ con lóc nhóc đang ngồi quanh bàn
ăn cơm anh bèn nói to: “Thưa ông, chính nó đó!”. Thấy tôi mặc
quần áo bộ đội, mang súng ngắn, mà bị “chỉ điểm” như thế nên
nó đã chột dạ. Tôi bèn mở miệng dằn giọng bằng một câu: “Mày
là thằng Thiếu úy Cảnh sát Hai đó hả?”. Nghe đến đó nó sợ hết
hồn, mặt xanh như tàu lá, còn mấy đứa con cũng phát hoảng
chạy tuốt vào trong buồng. Nó lắp bắp nói: “Dạ, dạ tôi chỉ là
cảnh sát giao thông thôi mà!”. Tôi lại bồi thêm một câu: “Mày là
cảnh sát ác ôn chớ cảnh sát giao thông cái gì, mà lại còn có vợ bé
vợ mọn, bỏ vợ bỏ con nữa!”. Nghe tôi nói trúng bóc nó dợm bỏ
giò chạy, tôi chồm tới tóm chặt cánh tay khiến nó càng hoảng
hơn, run dữ. Lúc này tôi mới cười nói: “Tao là cậu Tám của vợ
mày đây” và buông tay nó ra. Còn anh Ba Đẩu cũng khoái chí
cười ha hả nên nó cũng kịp hoàn hồn nói: “Cậu làm con đứng
tim, chút nữa là đái ra quần!”. Tôi nghe mà cười quá chừng. Còn
anh Ba Đẩu lại nói thêm: “Bây giờ thì sướng chưa, Thiếu úy Việt
Nam Cộng hòa lại có cậu vợ là Cách mạng rồi còn gì nữa?”. Hai
ba chục năm sau gặp lại nó, nhắc đến chuyện này hai cậu cháu
cùng cười ngất.
Tôi cũng gặp lại tên N. là trung đội trưởng quân Hòa Hảo,
kẻ đã từng đánh Ông già tôi trọng thương khi xưa. Đúng là trời
xui đất khiến, thiện ác đáo đầu, nhưng cũng phúc cho ba đời
nó vì tôi không phải là một con người độc ác, lại biết tôn trọng
Chính sách, nếu không thì ít nhất cũng u đầu què cẳng. Hôm
đó tôi đi ăn sáng tại chợ Cao Lãnh, tình cờ gặp nó đang ngồi
uống cà phê trong tiệm nước, và nhận ra nó ngay. Lúc này thì
tôi lại nhớ ngay đến chuyện cũ, nhớ cái mình mẩy đầy thương
tích của Ba tôi, rồi chân tôi tự khắc bước đến gần, tôi chỉ tay vào
mặt nó hỏi: “Ê, mày có phải là thằng N. trung đội trưởng Hòa
Hảo không?”. Thấy tôi mặc quần áo bộ đội, lưng đeo súng ngắn,