Page 529 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 529
528 Khi Tổ quốc gọi
do những người từng ở bên phía đối địch lãnh đạo. Bên cạnh
đó còn phải ngăn chặn các hoạt động lôi kéo, chống phá của các
thế lực thù địch trong và ngoài nước, và nhiều công việc khác
nữa khi mà tâm lý thù hận còn đè nặng lên cả đôi bên, cho nên
không thể ngày một ngày hai mà họ có thể trở về đoàn tụ với
gia đình. Mà một công việc khó khăn phức tạp như thế thì khó
có thể được tròn vẹn, chỉ những ai có sự hiểu biết thấu đáo mới
có thể bớt đi những phiền muộn, oán trách.
Phía gia đình tôi thì Bà nội, bác Ba, Cha Mẹ và những người
lớp cô, dì, chú, bác hầu hết đã qua đời, chỉ còn lại một vài người
thuộc lớp con cô con cậu, nên tôi thật sự cảm nhận sự thiếu
vắng. Và ở cái chợ Cao Lãnh nhỏ bé này, sự trở về của tôi cũng
nhanh chóng được nhiều người trong bà con biết đến, bởi số
ra đi kháng chiến mà sớm có dịp trở lại như tôi không phải là
nhiều. Rồi cũng giống như khi ở Sài Gòn, cái tư cách cán bộ
Quân đội Cách mạng đã khiến tôi đi đến đâu cũng được người
ta quý mến, vì vậy tuy không phải chuyến về Cao Lãnh lần này
là để “bái tổ vinh quy”, nhưng tự dưng tôi cũng cảm thấy ít
nhiều có phần nở mày nở mặt với bà con hàng xóm. Tuy nhiên
bên cạnh đó thì trong số các con các cháu gần xa của tôi cũng có
khá nhiều người dính đến Chế độ cũ, và sự có mặt của tôi cũng
không thể giúp được gì để tháo gỡ như cách mà cha mẹ chúng
đang mong muốn nên nhiều khi cũng bị hờn trách. Mà những
chuyện khó xử như thế không chỉ có trong những ngày đầu tiên
mới giải phóng mà mãi về sau này có khi cũng còn gặp phải.
Mỗi lần nhắc đến chuyến về Cao Lãnh đầu tiên, thì tôi lại
nhớ câu chuyện vui là việc một người thân tên là Ba Đẩu đã xúi
tôi đi hù dọa một đứa cháu rể có dính líu với Chế độ cũ, một
việc làm rất phù hợp với tính nghịch ngợm của tôi. Khi dắt tôi