Page 142 - nam bo xua va nay
P. 142
Dầu Một. Nhờ trường mộc này, tay nghề của thợ Thủ được hiện (Jj
gười Âu, một thời gây uy tín lớn, xuất cảng qua châu Âu.
hóa. Người Pháp đã thấy thế mạnh của Bình Dương là gỗ quí (gjj
cẩm lai, bằng lăng...) nên đa đưa nhiều thợ giỏi về mộc từ bên Pháj Vườn cây ăn trái từ hai trăm năm qua thành hình ở Bình Nhâm,
sang dạy cho dân địa phương. Những bộ “xa-lông” nay còn thãỵ ự\\ Thiêu, giống măng cụt được du nhập (nhờ người theo đạo Thiên
bán với giá khá cao lấy kiểu từ đồ mộc của Pháp, theo kiểu thức đoi Chúa) thêm sầu riêng (sầu riêng, từ năm 1925), thêm dâu, lòn bon.
Khu vườn cây ăn trái nay trở thành điểm du lịch cho dân Sài Gòn.
vua Louis 16. Trước kia, ta dùng trường kỷ, nhưng với Pháp, đã 0
những ghế dựa, dành cho cá nhân, chủ nhà và khách ngồi quanh Ca Lướt qua vài ngành nghề xưa để thấy người Bình Dương rất
bàn nhỏ. Để phù họp với cảm quan của người Việt, bày chạm cút năng động, hàng hóa phải có thị trường rộng trong miền, cải tiến kỹ
dây, hoa mẫu đơn, về sau, lại cẩn xà cừ. Cái bàn “giường thờ” thồ thuật không ngừng. Ngoài số người sống vói nghề ruộng rẫy, khá
xưa để thờ ông bà được cải tiến, trở thành cái “tủ thờ” xinh xắn, mạ đông người Bình Dương sống với nghề thủ công, nhờ vậy mà lanh
hình bầu dục (gọi hột xoài). Đây là kiểu tủ của Pháp cải tiến, thườn lẹ bặt thiệp, xuống Sài Gòn chơi, khó phân biệt người tỉnh lẻ với
chạm hai hàng chuỗi theo hình dọc. Mặt tiền của tủ, cẩn xà cừnhữnị người đô thị. Hệ thống đường bộ khá hoàn chỉnh, chợ Thủ Dầu Một
điển tích Cầu hôn Giang Tả, Ngũ Tử đăng khoa... Đây là tay ngh xây dựng nơi cao ráo, sạch sẽ. Có thể nói ở Bình Dương thành hình
của những thợ cẩn xà cừ từ tỉnh Hà Đông vào, lần hồi, nhóm nghẹ một kiểu “nhà vườn”, tuy không nói ra từ ngữ ấy. Đình chùa khá
nhân của đồng bằng sông Hồng tổ chức một miếu thờ, nay hãy còn xưa, nay còn ngôi nhà của bác sĩ Trần Công Vàng, hơn 80 tuổi, vẫn
đáng trân trọng, gọi miếu Mộc Tổ, vào khoảng năm 1940. Nghị còn bảo quản tốt, nhà 5 cãn, hai chái, trang trí kiểu đầu thế kỷ, đa
nhân ở Lái Thiêu lại cải tiến kiểu tranh thờ tổ tiên, trước kia thờ chi' trăm năm qua còn giữ được phong độ cổ kính.
Phước, chữ Lộc hoặc tranh nhập từ Hương Cảng với non cao, cá;
(Xưa & Nay 11/97)
tùng và dòng suối. Tranh vẽ trên kiếng ra đời, vui tươi hơn, có dòns
sông chảy ra biển, cây phượng trổ hoa, ngôi nhà ngói. Vẫn là “câ;
cội nước nguồn” ở vùng văn minh sông nước, phổ biến đến tận mu
Cà Mau, nay hãy còn, hình ảnh vẽ sau tấm kiếng, thỉnh thoảng rừi
sạch bụi, trông như mới.
Sơn mài là thế mạnh, có truyền thống của Bình Dương, trưo
kia, chỉ sản xuất đồ gia dụng như quả đụng đồ cưới, sau cải tiến lạ1
nâng lên với tranh sơn thủy (con nai uống nước bên dòng suối). Ba|
đầu, nổi danh nhất là nhóm Thanh Lễ, ông Thanh và ông Lễ hể
tác, về sau, ông Lễ (Nguyễn Thành Lễ) lãnh đạo, bày ra kiểu xa'
lông phủ toàn sơn mài, thêm tủ đựng rượu cũng sơn mài, hấp
156
157