Page 96 - nguyen vinh bao nhung giai dieu cuoc doi
P. 96
Làm sao quên được người tri kỳ
Rượu đắng bao giờ mới cạn ly!
Ra vào ngơ ngẩn suốt canh thâu
Giọt thương, giọt nhớ, giọt sầu vấn vương
Đêm đêm trong giấc mộng trường
Nửa khuya chợt tỉnh xót thương thẫn thờ...
Canh tàn đếm ánh sao rơi
Nhớ người, nhớ cảnh, nhớ lời thề xưa
Tôi đi lặng lẽ dưới mưa
Phố buồn mất lối, người xưa đâu rồi!
Nhớ thương tràn ngập lòng tôi
Nhớ em, nhổ mãi nên đời cô đơn.
Lúc buồn, người ta dễ xúc cảm, dễ làm thơ. Tôi
làm thơ cũng là một cách giải toả bớt nỗi buồn và
gởi cho bạn bè xem để được chia sẻ. Điều làm tôi
bất ngờ và rất vui, sau khi thơ gởi cho anh Michel
Nguyễn Phụng đọc, anh hồi đáp và dịch bài thơ
của tôi sang tiếng Pháp, thấm đượm ý tình, cảm
động.
NHỮNG GIAI ĐIỆU CUỘC ĐỜI I 95