Page 26 - phan 2
P. 26
vài hôm là tôi không còn thích câu cá úc nữa. Thế là Ba tôi lại
chuyển sang đi chài bắt cá đối. Ở các vàm rạch khi nước mới
những lớn thì cá đối loi nhoi xanh đầu. Nhưng chài cũng phải
có kỹ thuật, xuồng phải từ ngoài xa phóng vào thật nhanh, đến
nơi thì chận chèo cho xuồng đứng khựng lại, chài phải vãi liền
mới kịp trùm lên cả bầy cá, chậm một chút là bầy cá sẽ tản ra
mất hết, giỏi lắm cũng chỉ bắt được năm ba con là cùng. Ba tôi
có cách vãi chài “ba mớ” rất nhanh, rất thích hợp cho việc bắt
cá đối nên cứ mỗi lần vãi xuống là kéo lên trắng cá từ dây dụi
xuống đến chân chài. Vì vậy mỗi chuyến đi Ba tôi chỉ cần đến
vài ba chỗ cũng đủ ăn, chài thêm nữa cũng chẳng để làm gì.
Theo Ba tôi đi chài tôi rất thích, nhưng cũng rất khiếp mỗi khi
thấy Ba tôi nắm đuôi mấy con đẻn biển vứt ra xa, bởi tôi sợ nó
quay đầu lại cắn vào tay Ba tôi, vì nó rất độc.
Ghe phải đậu ở chợ Năm Căn mấy ngày để thăm dò đường
đi nước bước đến chỗ mua than tận bên Rạch Gốc như Ba tôi
nói, nhưng đâu chỉ có thế! Ông phải lặn lội cố tìm cho được bà
vợ nhỏ mà sau đó tôi được biết tên gọi là cô Mụ Tám và đứa con
gái riêng khoảng bảy, tám tuổi, có những nét phảng phất giống
Ba tôi nhưng nước da thì ngăm ngăm đen. Sở dĩ tôi biết được là
do nghe cách xưng hô và cũng do đã được nghe Má kể chuyện
từ trước cho dù Ba tôi cũng chẳng nói rõ ai là ai. Ba tôi đưa hai
mẹ con xuống ghe chở về quê mẹ ở Rạch Gốc, và đó cũng là nơi
sẽ đến mua than. Từ khi mới bắt đầu gặp mặt, cũng như suốt
thời gian đi chung trên ghe, có lẽ do phản ứng tự nhiên từ tình
thương của tôi đối với Má, bênh Má, mà trong lòng cảm thấy
ghét, nên tôi không hề nói chuyện với hai mẹ con một câu nào
cả. Và khi ghe đến đậu dưới bến trước nhà “Bà ngoại” ở Rạch
Gốc mấy ngày liền, tôi cũng không hề bước chân lên nhà.
94 Nguyễn Long trảo