Page 23 - phan 2
P. 23
Có một lần khi dừng ghe lại ngủ, nghe người ta kể rằng tại
đó có thằng Tây đội mũ đỏ và mặt cũng đỏ bắn súng rất giỏi.
Lúc ở tại đồn khi muốn luyện tay nghề, nó đem một cái nồi đất
úp trên cây cọc tre, cứ lần lượt bắn chung quanh cho cái nồi
xoay dần, và cuối cùng nó bắn một phát vào đít nồi là xong.
Và nó cũng là một tên rất tàn ác, ra đường gặp bất kỳ ai nếu nó
muốn bắn là bắn cho dù không có tội tình gì cả, nhưng cũng
không hề bị trừng trị vì quyền sinh quyền sát là nằm trong tay
nó. Dọc theo kinh xáng thỉnh thoảng cũng thấy xác người nổi
lềnh bềnh, có thể là bị Tây mà cũng có thể là bị bên Việt Minh
giết. Nghe và thấy vậy tôi thật sự cảm thấy lo sợ, cố quên nhưng
không thể quên được, lúc nào cũng lởn vởn trong đầu óc những
hình ảnh ghê rợn đó!
Khi đến rạch Cái Nhút, Ba tôi dừng ghe lên bờ thăm người
quen, rồi vừa uống trà vừa đánh cờ tướng vốn là môn chơi sở
trường của Ông. Nghe nói lại thì ông chủ nhà này cũng là tay
“cự phách”, bởi cùng một lúc đã rinh cả ba bà vợ là chị em ruột,
lại cùng sống chung một nhà với nhau. Tôi cũng lên theo, ban
đầu thì ngồi trên cái đôn bên cạnh chờ, nhưng ngồi lâu cũng
chán nên bỏ ra phía trước và sà vào đống tôm, ước cũng gần cả
chục giạ, đã luộc nước muối để làm tôm khô. Tôi chọn những
con to nhất, nhiều gạch nhất, bóc vỏ ăn, ăn đến đã thèm mới
thôi, và cũng chưa bao giờ, mà mãi về sau này cũng chưa có lần
nào mà tôi có dịp ăn tôm nhiều và ngon như thế. Tối hôm đó
bụng tôi sôi ùng ục, tôi bắt đầu ngồi trên be ghe cho nó tháo
xuống sông, còn bụng thì cứ đau như bị cái gì thắt trong ruột.
Đi mãi mà chưa dứt được nên tôi phát hoảng vô kêu Ba tôi
dậy, nói rằng có lẽ tôi bị bệnh thời khí, tức bệnh thổ tả. Lúc đó
Ba tôi cười khà khà, bảo: “Thời khí chó gì, bị mấy con tôm nó
91