Page 22 - phan 2
P. 22
đứa thật thà, còn mấy người kia toàn là đồ xảo trá, xong chúng
thả ghe cho đi. Khi ghe rời khỏi bến thì tôi bị ông tài công tên
Chảng chửi cho một trận thậm tệ, cho rằng vì tôi quá ngu nên
mới chỉ chỗ cho nó lấy sạch của cải của Ba tôi, ông nói tôi “ngu
thì có, chớ thật thà cái gì mà thật thà!”. Cũng thật lạ là sau khi
gặp lại Ba tôi, mọi người kể lại sự việc thì Ông không hề trách
mắng tôi một lời nào cả, mà lại còn trách mấy anh ở nhà tại sao
ghi trong giấy phép là có mang theo một số vải làm chi để cho
chúng nó lục soát lấy hết. Đúng là “tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa”,
đám lính này còn ngang ngược hơn cả đám cướp cạn.
Dọc theo kinh Xáng từ ngã bảy Phụng Hiệp đến Trà Cú,
Trà Lòng, Ngã Năm... thấy từng tốp ghe nho nhỏ chở hàng hóa
đi ngược lại, điều làm tôi chú ý và ghi nhớ đến bây giờ, bởi
hiện nay không còn nữa, đó là những ghe chở trầu và chở lươn.
Không biết nguồn hàng lấy từ đâu mà nhiều đến thế để có thể
chở hết ghe này đến ghe khác, và cũng không biết có bao nhiêu
người ăn trầu để có thể kịp nhai hết từng ấy số trầu khi nó còn
tươi. Khi ghe đến vùng Cái Keo, Cái Bẹ, thấy rất nhiều ghe chở
khoai lang, củ hành, củ kiệu, khoai củ nào cũng to, hành kiệu
củ nào cũng tốt. Được biết đây là vùng đất mùn, không cần
phân tro gì thêm cho tốn của, nhưng các loại rau, củ đều “làm
chơi, ăn thiệt” theo cách nói của người địa phương. Chủ ghe
hầu hết là người Tiều, trên ghe lúc nào cũng có một nồi cháo
trắng đặt trên bếp, chèo chống mệt nhọc thì dừng tay múc một
tô húp sùm sụp. Nếu như ở Cao Lãnh tôi đã quen thấy nhiều cá
nhiều tôm, thì ở đây tôi lại thấy nhiều lươn, nhiều trầu, nhiều
hành, nhiều kiệu... đúng là sản vật ở cái xứ Nam kỳ này thật là
phong phú, mỗi nơi mỗi thứ, đố ai biết hết.
90 Nguyễn Long trảo