Page 21 - phan 2
P. 21
lần nữa thì “bà cứu!”. Hôm đó bà Bảy Mên là em ruột của
Bà nội cũng đến thăm, gặp chúng tôi Bà nói: “Mấy cháu làm
vậy được lắm! Cứ làm tới nữa đi!”. Rõ ràng cả ba người đều
thương cháu, nhưng cách của mỗi người lại khác nhau.
Riêng tôi thì cũng do một chuyện hết sức tình cờ qua đó
lần đầu tiên có dịp làm một việc nhỏ giúp cho kháng chiến.
Chẳng là trong một lần đi tắm sông, tôi lội đến chân cầu trước
sở “đuan”và lặn xuống mò cá, bỗng dưng đụng phải một vật gì
cứng cứng, kéo lên xem té ra là nòng và thân của một khẩu súng
trường, lặn mò một lát nữa lại vớt lên được hơn chục viên đạn
không biết là của loại súng gì. Có lẽ số súng và đạn này là của
mấy thằng Tây “đuan” vứt xuống sông trong thời kỳ Nhật đảo
chánh Pháp. Tôi bèn mang tất cả đem về nhà cất giấu và sau đó
đem giao cho mấy anh bên kháng chiến.
7. Một chuyến đi xa bên cạnh người cha thân yêu
Độ vài tháng sau khi quân Pháp chiếm lại Cao Lãnh, để có
tiền xoay sở cho gia đình, Ba tôi đã tổ chức một chuyến ghe đi
Cà Mau, có mướn một ông tài công và hai người bạn chèo. Ba
tôi đi trước trên một chiếc tam bản có mui, còn tôi thì theo ghe
đi sau, trên ghe có chở theo một số vải được giấu kín trong các
bó lá chầm vì sợ bị cướp khi đi đường. Khi ghe đi ngang qua
đồn Phú Hữu gần vàm Cái Côn thì bị chặn lại xét. Vì trong giấy
xin phép đi đường có ghi là có mang theo một số vải, nhưng
bọn lính lục tìm khắp nơi mà không thấy nên chúng bắt đầu
gặng hỏi các bạn chèo, nhưng tất cả đều trả lời là không hề hay
biết gì cả. Chúng quay sang hạch hỏi tôi, vì quá sợ tôi đã chỉ chỗ
giấu nên chúng tìm được và lấy sạch. Chúng hết lời khen tôi là
89