Page 37 - tap 2 phan 1
P. 37
đồng ca nhà thờ Tin Lành khi xưa, tuy không thật xinh nhưng
cũng rất dễ nhìn. Nhận ra nhau trong cuộc gặp bất ngờ, bên nào
cũng vui, nhắc lại bao nhiêu chuyện cũ. Nhưng cũng rất lạ là
trong những lần gặp sau, không biết có tình ý gì không mà lần
nào cũng thấy cô hơi bẽn lẽn e thẹn, làm tôi cũng hơi suy nghĩ.
Qua tiếp xúc chuyện trò biết là cô chưa có chồng, tôi chợt nảy
ra ý nghĩ hay là hỏi cô làm vợ để ở lại với ông bà già trong thời
gian tôi đi tập kết, nhưng tính tới tính lui chắc là phải thăm dò
trước cái đã!
Tôi hay đến nhà ông bà Mục sư chơi và thường gặp cô ở đó.
Một hôm đến thấy cô đang bế cháu bé, nhân cơ hội tôi bèn rủ cô
xuống nhà dưới chơi, tôi đi trước, nhìn lại thấy cô đang bế em bé
đi sát theo sau nên nghĩ bụng chắc là cô nàng cũng đã để ý đến
mình rồi đó. Đến nơi vừa ngồi xuống là tôi hỏi liền: “Có chịu đợi
không?”. Cô hỏi lại: “Đợi cái gì?”. Tôi thấy coi bộ được bèn tấn
luôn: “Đợi hai năm về cưới chớ gì!”. Lúc này thì thấy mặt cô hơi
ửng đỏ, ngập ngừng một lúc rồi trả lời: “Để về hỏi mấy anh mới
nói được.” Hôm sau gặp lại thì cô trả lời là mấy anh ở nhà đều
đồng ý, vậy là câu chuyện xem như đã được quyết định, bởi cô
mồ côi cả cha lẫn mẹ nên mọi việc đều dựa vào ý kiến của các
ông anh.
Tôi tìm gặp anh Ba Thanh Nha kể lại mọi chuyện, anh bác
ngay: “Mày hứa với nó, liệu trong thời gian hai năm, nếu có đám
sĩ quan nào đó đến tấn công thì liệu nó có chịu chờ mày hay
không?”. Rồi anh chỉ đạo luôn: “Tốt nhất là mày cứ cưới nó rồi
chụp hình treo tùm lum trong nhà, có cậu má ở bên may ra còn
giữ được đến khi mày về.” Tôi nghe có lý, mà lại có người vợ thay
tôi ở bên cạnh cha mẹ khi tôi đi xa thì có gì bằng, nên viết thơ
nhờ chị Ba Thanh Nha cầm vô nhà ở rạch Ông Đá trao cho cô.
Nối lại đôi bờ 291