Page 34 - tap 2 phan 1
P. 34
Má tôi nói thêm:
- Thằng Vinh nhà tôi đi tập kết có hai năm thì về, không lâu
đâu. Ông giáo cứ an tâm, gia đình chúng tôi sẽ lo cho cháu Duyên.
Thấy hai má nói những lời tâm huyết như vậy nên ông giáo
Đồng đồng ý cho tôi và Duyên được kết hôn.
Tháng 8 năm 1954 chính thức làm lễ cưới tại nhà gái, có ba
má tôi đến dự. Có ông bác sĩ chí cốt của thầy giáo Đồng cũng đến
chung vui. Họ hàng nhà gái có mấy người chị của Duyên và bà
con. Đám cưới trong bầu không khí đất nước được hòa bình, vui
tươi, đầm ấm, song thiếu chú rể là tôi vì Gò Công còn trong vùng
kiểm soát của quân Pháp.
Sau lễ tổ chức ở nhà gái, ba má tôi và bà con đằng trai rước
dâu bằng xuồng máy, đưa cô dâu về xã Đốc Binh Kiều, nơi Tiểu
đoàn 309 của tôi đóng quân.
Đám rước dâu về tới nơi thì đã chạng vạng tối, phải đốt đèn.
Xuồng cập bến, tôi bước xuống cầu. Thấy tôi, má liền nói với Duyên:
- Nó đó, thằng Vinh đó, con lên đi.
Tôi cất tiếng chào ba má và mọi người, rồi đưa tay cho Duyên
nắm dắt lên.
- Em lên đi!
Duyên nắm tay, nhìn tôi bẽn lẽn. Tôi vui vẻ, ngọt ngào:
- Lên đi em. Anh dẫn em lên nhà!
Trên bờ đã có hàng chục anh em cầm đèn đón, nhìn cô dâu
đang e thẹn. Đưa Duyên vô nhà, tôi ra đón ba má của Duyên cùng
bà con đàng gái lên.
Đám cưới được tổ chức theo kiểu đời sống mới. Có một số
cán bộ, chiến sĩ của Tiểu đoàn 309, có ba má và mấy người chị
288 Nguyễn Long Trảo