Page 49 - tap 2 phan 1
P. 49
hậu thuẫn cho các thế lực phản động đã theo chân Pháp chạy vào
Nam sau ngày đình chiến. Lúc này thì tàu Pháp thường lởn vởn ở
vùng biển Ninh Bình, sẵn sàng đón các gia đình Công giáo gánh
gồng bồng bế nhau chạy ra biển. Sẽ là viễn cảnh ly hương, xa rời
nơi chôn nhau cắt rốn, điều mà chắc chắn không một người Việt
Nam nào lại mong muốn. Tôi rất hiểu họ vì bản thân tôi cũng là
một người đang ly hương!
Hồi còn trong Nam, từng nghiên cứu các tài liệu của Phòng
Nhì Pháp liên quan đến tôn giáo, và qua thực tiễn bọn Pháp đã
từng lợi dụng các giáo phái Cao Đài, Hòa Hảo để xúi giục giáo
dân chống lại Việt Minh, tôi thấy chuyện này không có gì là mới,
giỏi hay không là ở chỗ chúng ta có thể dùng lẽ phải và thực tiễn
để tuyên truyền vận động, thuyết phục được họ.
Lúc đầu nhiều nhà dân đã cấm cửa không cho chúng tôi vào,
có lúc bọn phản động còn ném cả lựu đạn vào nơi đóng quân để
vừa đe dọa chúng tôi, vừa uy hiếp tinh thần đồng bào. Thế nhưng
do lòng kiên trì trước mọi khó khăn thử thách nên chúng tôi
đã thành công từng bước một, từ tranh thủ tiếp cận, đến tuyên
truyền giải thích, rồi tiến tới hòa đồng từng bước, từng bước làm
cho lòng dân được yên, nên cuối cùng đã cơ bản chấm dứt được
tình hình di cư bất hợp pháp trong đồng bào Công giáo.
Vào khoảng đầu tháng 3-1955, lần đầu tiên các đơn vị bộ đội
miền Nam tập kết vinh dự được tiếp đón Đại tướng Võ Nguyên
Giáp, vị Tổng Tư lệnh mà chúng tôi hằng ngưỡng mộ, đến thăm
và huấn thị. Trông Đại tướng khá bình dị với bộ đồ đại cán, đầu
đội nón cối, không quân hàm quân hiệu nhưng vẫn toát ra cái
“thần” của một vị võ tướng từ cách đi đứng cho tới lời ăn tiếng
nói, và trong những lời dặn dò rất ngắn gọn tôi nhớ nhất một ý là:
“nên coi chừng cái máu “anh hùng chủ nghĩa” của lính Nam Bộ”.
Nối lại đôi bờ 303