Page 45 - tap 2 phan 1
P. 45

có lúc không thể bắt hết bằng tay nên chỉ đem phơi nắng xong giũ
           ra rồi dùng ve chai cà nghe rào rạo, nghe mà nổi gai ốc. Và cũng
           chính mắt tôi nhìn thấy vào một sáng sớm có người nằm chết ở

           bãi cát bên ngoài đê vì quá đói, lại gặp phải cái rét cắt da cắt thịt
           của mùa đông. Chứng kiến cảnh cơ cực của đồng bào rồi nhìn
           lại anh em mình, đứa nào đứa nấy đều được gia đình, bà con bồi

           dưỡng, tẩm bổ mập mạp và sắm sanh áo quần đầy đủ trong thời
           gian gần một trăm ngày chuẩn bị tập kết ở Cao Lãnh, đem so sánh
           với đồng bào ở đây thì quả là một sự khác biệt đầy thương cảm.

               Nguyên nhân vì sao ư? Quả thật có nguyên nhân đất hẹp,
           cằn cỗi mà dân số lại đông, năng suất tính trên đầu người chẳng

           được là bao, năm đó còn bị mất mùa. Nhưng theo tôi nghĩ còn
           có nguyên nhân quan trọng hơn: đó là trên cái nền thiếu thốn
           như thế họ còn ra sức đóng góp đầy đủ cho kháng chiến nuôi
           quân trong trận chiến thắng Điện Biên Phủ, bởi Thanh Hóa là

           một trong số các tỉnh hậu phương của miền Bắc, mà cuộc chiến
           tranh cũng chỉ mới chấm dứt được vài ba tháng, sức dân chưa kịp
           hồi phục, một sự đóng góp đáng được cả nước ghi nhận.

               Thế nhưng tinh thần và thái độ của người dân xuất phát từ
           lòng yêu mến đối với đồng bào miền Nam, và cũng do được chuẩn

           bị tư tưởng trước nên phải nói là tuyệt vời. Trong suốt thời gian
           sống trong nhà dân ở Thanh Hóa, chưa lần nào tôi thấy họ chịu
           nhận phần lương thực do chúng tôi tự động bớt ra từ tiêu chuẩn
           bữa ăn để san sẻ cho họ vì thấy họ quá thiếu thốn, hay đúng hơn là

           quá đói. Người ta cũng nhường những chỗ rộng rãi thoáng đãng
           cho chúng tôi, còn gia đình họ thì ăn ở trong phần rất chật chội,
           có khi cả nhà chỉ rút vào gian nhà bếp. Nếu như ngày nay, nhà cửa
           ai cũng có chỗ ăn chỗ nằm, nhưng khi có khách đến ở nhờ hoặc

           thăm viếng năm ba ngày thì lắm lúc cũng cảm thấy bức bối, còn



                                                                Nối lại đôi bờ   299
   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50