Page 119 - hoa đồng
P. 119
bữa xe tông chỏng gọng về nhà má nhìn hổng ra”. Trang
làm thinh, thằng cha gì độc mồm độc miệng, chắc vỢ mới
chửi nên ra đường quạu như quỷ. Má dặn gặp xui xẻo trên
đường thì niệm phật cho nó qua đi, Trang lầm bầm tụng cho
hết run.
Chợt bà chị bịt mặt bịt mày kín mít, chỉ chừa có hai con
mắt nảy giờ đang chạy đằng trước đột ngột dừng xe, Trang
thiếu điều muốn lủi vô đuôi xe SH màu đỏ chói ngạo nghễ,
nếu không bẻ lái kịp. “Sao ngừng bất tử vậy bà nội, kiếm ăn
hả?” Trang la, chợt giật mình vì giọng điệu mình cũng hơi
giông thằng cha hồi nảy. Bà chị lột khẩu trang, nhăn răng
cười “Rớt đồ bà ơi” “Sao không tấp vô lề dựng xe lượm?”
Bả tỉnh bơ “chi cho mất công” Trang nạt “khùng” rồi bỏ
chạy, mặc cho bả la nheo nhéo sau lưng. Cũng may mình
đeo khẩu trang, bả có chửi cũng đâu biết là ai, chửi được
một tiếng tan cục tức nảy giờ.
Không nhắc thì thôi, hễ nhắc tới tai nạn giao thông là
ám ảnh chịu hổng thấu. Mà lỡ mình đang chạy vầy, nó tông
thiệt rồi sao trời, nằm đắp chiếu thấy ghe, hay là giò một
chỗ, mình một chỗ, cái nón bảo hiểm dẹp lép, đôi giày văng
một bên, mặt hổng còn lỗ mũi, chắc chết sướng hơn. Lại
niệm phật vì trót nghĩ bậy. Nhớ lại bữa gặp hai chiếc xe cô
hồn chạy hết tốc độ đâm vào nhau nằm chình ình ngay ngõ
vổ nhà, cái đầu của nạn nhân, mới hồi nảy còn là tay lái lụa,
giờ khép nép chun vô mắc kẹt trong cái bánh xe quẹo nơ
nhìn muôn hết ăn cơm, tối ngủ giật mình la ú ớ, mồ hôi ướt
đẫm lưng. Gì hổng nhớ, nhớ chi cái chuyện kinh hoàng vậy
hổng biết, Trang tự la mình, đây về tới nhà chắc phải niệm
phật mấy bận nữa quá.
122 h 0 Qâ Tuyển tập truyện ngổn tác giả nữ Đồng Tháp
đống