Page 124 - hoa đồng
P. 124
Trang hỏi” Sao nay hổng nghe chửi gì hết vậy má?” “Công
nhận con đoán hay thiột, chồng con nhỏ đó trở lại lo rồi,
đang điều trị ung thư, sao bệnh mà nó cũng đẹp quá
chừng?” “Phim mà má, tình tiết đó con quen rồi, thiếu điều
muôn đi giày cao gót trong bụng mấy ông đạo diễn xứ Hàn
luôn, có điều lời thoại hay, người ta diễn cũng hay”. Trang
nhớ lại, gương mặt bác Ba, người bị ung thư phổi, nhiều nếp
nhăn xuất hiện chồng chất lên nhau thành khe, thành rãnh,
giống như mặt bác từ lúc sinh ra là đã hình thành những
đường rãnh đau thương đó vậy. Điện thoại reo vang, linh
thiệt, mới nhắc là Hiền gọi, hai đứa tám hơn mười lắm phút
mới xong.
Má Trang quay lại hỏi “gì mà nói lâu vậy con, bác Ba
đỡ hông, chiêu con chở má qua thăm bác một chút”. Trang
hào hứng “có tình tiết mới, bác Ba không có bị ung thư” Bà
già tròn mắt “sao kỳ vậy, lỏn tới Sài Gòn lận mà ”. “Đâu mà
hổng có khi lầm má, con Hiền nói bữa đó có bác sĩ nước
ngoài về khám ở bộnh viện, bạn bác Ba đưa bác khám, xét
nghiệm lại, người ta nói chỉ bị viêm phổi thôi, chưa đến nỗi
ung thư di căn tùm lum như bác sĩ thành phô" nói”. “Vậy
chắc cả nhà phải ăn mừng rồi ”. “Con Hiền với em nó mừng,
bác gái thì vừa mừng vừa giận” “sao kỳ vậy con?”. Trang
cười “má không biết nội tình đâu. Ngày nào bác gái cũng lôi
chuyện thằng con rơi ra bóng gió xa xăm, bây giờ tiền bạc,
của cái bác gái giữ ráo, bác trai ra đường là bị giám sát, sợ đi
qua phòng nhì bôn kia, nhà lúc nào cũng chiến tranh lạnh,
im ru bà rù, ai nấy ra vô như cái bóng, buồn còn hơn lúc ông
bệnh nữa”.
Tuyển tộp truyện ngắn tác giá nữ Đồng Tháp h 0 Q , 127
đồng