Page 122 - hoa đồng
P. 122
Hiền rót cho Trang một ly nước rồi nằm vật trôn giường
mở to mắt nhìn lên trần nhà. Trang nhoài lại nằm cùng bạn,
hồi đó giờ vẫn vậy. Im lặng hồi lâu, Hiền nói “Mầy biêt ông
già trối gì hông?” “Hổng nói sao biết được”, Hiền đùa. “Ba
tao nói, bác sĩ ở Thành phố chẩn đoán là ổng còn chừng ba
tháng nữa hà, thòm gì thì ăn đi, mấy bữa rày ổng sụt hct ba
bôn ký lô, mặt nhăn như tàu lá héo, trôi trăng đủ thứ hêt
trọi” “Vậy chớ sao, ung thư mà” Trang nói một câu vô
thưởng vô phạt. Chợt nhớ, Trang ngồi phắt dậy “Hai bác
giận nhau vụ gì?” “Thì cũng chuyện trối trăng đó, má kể,
bữa ba kcu vô buồng, biểu má ngồi ghế, rồi cứ ngập ngừng
năm hồi ba lượt, riết rồi bà già hôi ông nói gì thì nói hổng
thôi tui ra làm công chuyện, ông già mới nói chuyện đất cát,
tiền bạc, nào là dành dụm đổ phần lo giỗ chạp, phần cho má
dưỡng già, phần cho tao khi lấy chồng, phần lo cho thằng út
học hốt đại học”. Trang xuýt xoa “Bác Ba chu đáo quá, làm
cán bộ có khác, hồi ba tao phủi chưn lên bàn thờ ngồi có để
lại khỉ khô gì đâu, chỉ có miếng đất của ông bà còn để lại với
một mớ nỢ lặt vặt quán cô Tư, bà Sáu, ừ mà bác Ba dặn dò
vậy có gì đâu mà giận?”, “ừ, giận là chuyện khác. Ba tao
nói, ổng còn một đứa con rơi, hồi hai mấy năm trước, lần đi
công tác hay họp mặt gì đó gặp lại bạn chiến đấu hồi xưa,
rồi hai người nhắc chuyện cũ mùi mẫn sao mà xúc động
chịu hổng nổi, rồi qua lại thăm nom, có con với nhau luôn.
Nhưng mà hồi nào giờ ba giấu biột” Tự nhicn Trang cười
thành tiêng “ngu sao nói, vận dụng triệt để tinh thần cách
mạng đánh chết cũng hổng khai, hòn chi khi kể chuyện xưa,
ông già cứ tủm tỉm hoài.
Nhìn cái quạt máy quay vù vù, Hiền tiếp “Má tao bỏ
cơm hết hai bữa, năn nỉ muôn chết mới chịu húp chút cháo,
Tuyển tập truyện ngổn tác già nử Đồng Tháp h o a . 125
đồng