Page 172 - hoa đồng
P. 172
N G U YỄN THI KIM TU YẾN
Đường đi của
con trùn đât(*)
Có hai cái chuyện mà thằng Thúng thây ghét hoài trong
bụng, đó là con Thúy và heo nọc. Hai cái chuyện tưởng
không ăn nhập gì nhau, nhưng ăn nhập trong tâm cang thằng
Thúng. Nó giận con Thúy không chỉ cái chuyện con nhỏ này
bỏ nó đi lây cái gã cà thọt người Đài Loan, mà bữa cuối
cùng gặp nhau ngoài liếp chuôi, con nhỏ đã dẩu môi với nó:
“Ông không đi,tui đi! Đất nhà ông nhiều quá hén, ông ở nhà
mà ăn đi, rồi suốt đời chui dưới đất như con trùn! ”.
Từ bữa đó, con vật mềm nhũn chuyên chui rúc trong bùn
đất ám ảnh nó ghê gớm. Câu chuyện bôn liếp chuôi cứ lởn
vởn, lởn vởn. Con Thúy bàn với nó chuyện đi Sài Gòn lập
nghiệp. Rằng tụi nó lớn rồi ở nhà ăn không ngồi rồi hoài coi
sao đặng, suôi đời ngửng mặt nhìn ai. Thằng Thúng nói lập
nghiệp thì nghe cũng hay nhưng đi ngoài đó làm cái gì mới
được chớ? Không biết, cứ đi, khắc biết làm gì. Vậy sao được,
con Thúy học mới lớp tám, thằng Thúng giỏi hơn cũng chưa
tốt nghiệp nổi mười hai, lên thành phô" để móc bọc à? Thôi
làm cái gì nổi mà đi. Ở nhà, mơi mô"t tui cưới Thúy! Tui hổng
thích giông má ông, suôi đời nuôi heo nái. Hổng thích thì
thôi, tui xin ông già ra riêng, chia mây công đất mần ăn, vậy
sống được rồi!.
Tuyển tộp truyện ngổn tác giả nữ Đồng Tháp h 0 a , 1 7 5
đồng