Page 173 - hoa đồng
P. 173
Vậy rồi con Thúy chửi cái câu con trùn nặng chịch đó
đó.
Con nhỏ nói cho dữ, đi lập nghiệp, cuối cùng lập nghiệp
đâu không thấy, chỉ thấy bà Sáu Oanh má nó hí hửng khoe
với lối xóm rằng nó sắp lấy chồng nước ngoài.
Rồi nó lấy chồng nước ngoài thiệt, cái gã Đài Loan cà
thọt đó. Đi biệt tích. Thằng Thúng ra liếp chuôi ngồi bần
thần. Đến một bữa, nó đang bó gốì nghĩ mông lung, chợt
nghe cái gì nhột nhột dưới gót, dòm xuống, nó bắt gặp một
con trùn đất, mềm nhũn, ngọ ngoậy cái đầu tìm đường thoát
khỏi gót giò bự chảng của nó. Con trùn! Con trùn! Thằng
Thúng đứng bật dậy, co giò đạp một phát. Con trùn! Con
trùn! Nó đạp thêm phát nữa. Con vật bé nhỏ đứt làm đôi. Chị
gà mái tục tục kéo bầy con tròn như ông chỉ nhào tới chia
mồi.
Để nói cái chuyện thứ hai mà thằng Thúng ghét, là
chuyện đi dắt nọc. Hồi đó, ông năm nói với bầy con sáu đứa:
“Tao cho ăn học đàng hoàng, đứa nào không ráng học, dốt,
thì đi dắt nọc cho nhà bà Tư!”. Con heo nọc nhìn gớm
lắm.Lông lá dựng đứng, cặp dái bự tổ chảng,căng
phồng,mồm mép sùi bọt, lúc nào cũng hộc hộc, hộc hộc... Bà
Tư coi ốm yếu mà lớn giọng,một tay nắm cái xích dài loảng
xoảng, tay kia cầm chiếc roi tre, quất bên này, vọt bên kia,
con nọc thẳng đường mà tiến. Gặp nó, đứa nào đứa nấy sợ
xanh mặt. Năm đứa con gái lớn len, lấy chồng hốt, coi như
thoát, còn mỗi thằng Thúng ở nhà với ông bà Năm. Không
đợi nó dốt đâu, chừng nó trổ mã, giọng bắt đầu tiếng đực
tiếng mái, đôi tay săn chắc hơn thì được ông Năm giao
176 hoa Tuyển tộp truyện ngắn tác giả nử Đồng Tháp
đống