Page 174 - hoa đồng
P. 174
nhiộm vụ đi dắt nọc! Cãi sao được, mấy thím nái nhà nó
đang mùa động đực, tới con nước càng rậm rực kêu la, phá
chuồng cắn máng. Bà Tư ngày một già, mắc thêm chứng
đau khớp, nhằm khi trở trời, cái giò đi không nổi, nhà ai cần
nọc, cứ tới mà dắt.
Con Thúy không biệt tích. Nó về, đem xấp tiền cho má
nó xây nhà. Bà Sáu Oanh đi khoe khắp xóm chừng hãnh
diện lắm. Con Thúy cũng đỏng đảnh ra mặt, nó bận áo dây,
quần soọc, ngồi ỡm ờ bên quán hột vịt lộn trước cửa
nhà.Trời xui đất khiến thế nào thằng Thúng dắt heo nọc,
xồng xộc chạy qua. Lỡ đụng mặt, không lẽ không dòm. Nhỏ
kia câng câng cái mặt: ”ủa, anh Thúng ! Lâu gặp cũng y vậy
hà. Chừng nào mới thôi bụm dái heo đây cha?”. Tụi con gái
cười rúc rích.Ông nội ơi, hai cái thứ mà thằng Thúng ghét,
con nọc và con Thúy, đồu đang ở trước mặt. Thằng Thúng
bậm môi, vung roi quất một cái thẳng tay, con nọc chồm lên
hộc hộc, hộc hộc...
Thằng Thúng phóng xuống sàn, xán lại chỗ bà Năm
đang chút từng muỗng bột len mấy cái vú lòng thòng cho lũ
heo con háu sữa. Nó co giò đá cái phóc. Con nái đang nằm
lim dim, phì phò, giật mình chồm lên hằn hộc dữ tợn. Lũ heo
con buông vú vạt về một góc. Bà Năm la trời:
- Cái gì vậy thằng ôn binh đại càng! Chơi gì kỳ vậy hả?
Nái hung nó cắn chết bây giờ!
Thằng Thúng một tay chống nạnh, mặt mày hậm hực:
- Tui nói với má, má nghỉ nuôi heo nái đi! Từ rày tui
không có đi dắt nọc nữa. Làm vầy hoài, tui nhục lắm!
Tuyển tập truyện ngắn tác giả nử Đồng Tháp h o a . 177
đồng