Page 176 - hoa đồng
P. 176
thằng Sét rủ rê, chắc chẳng đứa nào siêng ra đồng dí chuột
vô bờ tre này nữa. Với lũ trai choai này, chuyện đi lùa
trâu,đào cua,dí chuột là vui nhứt đời. Nhớ những bữa trưa,
gò tre thơm nức mùi cua ,mùi chuột nướng. Mùi thơm lẩn
quẩn dưới vòm tre. Giọng cười của thằng Sét cũng giòn giã
dưới vòm tre. Tự dưng thấy nhớ thằng Sét quá. Thằng
Thúng ngốc đầu dậy, nhìn về phía xóm mình, nhà thằng Sét
đâu không thấy, chỉ thấy nhà con Thúy. Nhà con Thúy đang
đổ móng, người ta đôn hết vạt cây sau hò, nhìn vô thấy rõ
bóng người tới lui. Thằng Thúng lập tức ngó chỗ khác, giở
cái giò đau len dòm, không phải coi máu còn chảy mà coi có
đạp trúng con trùn đất nào không, tự dưng nghe nhột
nhọt..Buông giò, nó lại ngước lên vòm tre. Sao mà mắt nó
không thoát khỏi cái vòm tre này. Lần đầu tiên nó bận tâm
phía bên kia vòm tre, bầu trời xanh đến mức thế nào! Bầu
trời này dường như chỉ còn là của nó. Thằng Sét,con Thúy,
đứa nào cũng đã đi tìm bầu trời cho riêng mình rồi...
Tiếng hộc hộc của con nọc kéo nó xổm dậy. Thôi, trời
cao lắm, nhà bà Tư heo nọc thì chút nữa là tới rồi.
*
* *
Chuyện ở đời sao mà lường hết được.
Bầu trời của con Thúy xanh được mấy bữa đâu thì kéo
mây vần vũ .Mẹ con nó ôm nhau khóc hu hu khi nghe chuyện
nhà chồng bắt nó phải làm vợ luôn cả hai thằng em chồng
bộnh hoạn. Làm gì đối xử với người ta như con thú vậy. Bà
Sáu Oanh thôi đi lao rao khắp xóm giềng như hồi trước,suốt
ngày ôm con sợ nó xấu hổ mà làm chuyện dại dột.
Tuyển tộp truyện ngắn tác giả nữ Đồng Tháp h o a , 179
đồng