Page 233 - hoa đồng
P. 233
thằng rể thảo. Ai biểu gì cũng làm, ngả nghiêng sao cũng
được, lặng lõ... Ruộng cần bàn tay bền bỉ của ông nhưng vợ
ông không cần. Bà không chịu nổi cái cảnh người ta phất
lên như diều gặp gió còn ông cứ ngày ngày vùi mặt vào
miếng ruộng đã từng là tâm huyết của đời cha bà và đang là
tâm huyết của đời chồng bà.
Lại nghe đồn nhà Năm Đợi ngày xưa cũng giàu lắm,
ruộng thẳng cánh cò bay. Nhưng giàu mà rít, chẳng đoái
hoài tới ai, cũng chẳng dám ăn một đồng, cứ giấu, giấu hoài.
Rồi người nói có kẻ trộm đào, kẻ lại phán: Vàng chôn trong
đất lâu ngày tự khắc nó đi! Vậy rồi không biết làm sao đến
một ngày đất về tay người khác hết. Ông đi làm mướn trên
ruộng của mình... Vùi vào đất, xới tung cánh đồng như
muôn tìm vàng đã giấu ngày xưa... Ong làm mướn suốt thời
trai trẻ, đến nửa đời người, chỉ đủ nắm cơm bỏ miệng, có khi
còn bị người ta giằng lấy. Bà ngoại con Thanh chắc lưỡi:
Năm Đợi thiệt thà. Vợ ông thẳng thừng: Đần thì có. Bà
không thây chột dạ cả khi nhìn thây ánh mắt đang nhẫn nhịn
của chồng.
Ngày nào cũng như ngày nấy, đi ruộng về là ông nghe
vợ lằn nhằn. Chỉ cần mở miệng đáp lại một câu, bà dẩu môi
lác chác, thêm câu nữa thì nhà sẽ có người nổi cơn, trỢn mắt,
sa sả. Chỉ một lần thôi, người đàn ông vung tay lên, rồi lại
buông xuống. Từ đó ông không nói đi nói lại một lời, lầm lũi
vác cuốc đi, lầm lũi vác cuốc về. Mà về, bao giờ cũng vác
theo một bó điên điển... Vợ ông càng tức, càng thấy ông là
một khúc củi mục... Củi mục, củi mục...
Chuyên vồ gia đình con Thanh giông như miếng vải
rách vá chằng vá đụp bởi người này người khác, nhất là từ
236 hoa Tuyển tọp truyện ngổn tác giả nữ Đồng Tháp
đống