Page 232 - hoa đồng
P. 232
ngây thấy thương dỗ sợ. Những lúc đó, ông day mặt đi chỗ
khác, thầm mong cái ngày thật gần...
Cái ngày đó đâu chưa thấy, chỉ biết má ông đặt cho ông
cái tến Đợi quả thiệt chẳng uổng công. Ngày còn trẻ, vỢ
Năm Đợi đi miết, nghe nói đi mần ăn gì trôn thị xã, thỉnh
thoảng về. Khồng biết vì bà phải sông triền miên trong nỗi
nhớ chồng hay vì căm ghét ổng mà bà nặn ra một đứa con
gái giông cha như đúc. Thì nghe nói khi người ta thương hay
ghét ai thiệt nhiều sẽ sinh con giông hột kẻ đó. Người ta
khen: Con út Thanh đẹp. Cái đẹp thôn dã của loài dien điển
chỉ nở rộ vào mùa nước lên. Người ta lại nói: Cha nó xấu.
Không kỳ đâu. Đúng là nó giống cha. Cũng mái tóc suôn
đuột, nước da ngăm, khuôn mặt tròn, cái dáng cao cao thanh
mảnh. Nhưng hết thảy mấy thứ đó khi ráp lại thành con thì
mặn mòi duyên dáng, còn ráp lại thành cha thì mọi cái trở
nên lỏng thỏng, thô thốc, pha lẫn nét bồn bột, ngô nghê.
Năm Đợi bình thường hiền như đất, nhưng cục đất liệng
trúng khéo u đầu. Hiền mà cộc. Nhưng ai biết ý thì moi ruột
mà ăn. Khi vỢ ông chưa lớn lắm, bà ngoại con Thanh bắt gả
cho ông. Đêm lạy xuất giá, thấy con gái cứ sụt sịt, bà ngoại
dỗ dành: Thôi con, thằng Đợi nó hơi thiệt thà, không lanh
lợi bằng anh bằng em nhưng nó chăm chỉ chịu khó mần ăn,
nó chịu được cái tính ương bướng của mày...Thôi, củi mục
dỗ un, chồng khùng dỗ khiến...
Củi mục, củi mục...Câu nói vậy mà lỳ lợm đeo riết trong
suy nghĩ cô con gái xinh đẹp chân ướt chân ráo theo chồng.
Nói cho đúng là Năm Đợi theo vợ, ở rể. Ngón chân quắm
xuống đất, cái mặt cũng quắm vào đất. Ông không lực điền,
nhìn hơi lịu xịu, yếu ớt nhưng dẻo dai, đủ sức chỉn chu làm
Tuyển tộp truyện ngắn tóc giả nữ Đồng Tháp h 0 a . 2 3 5
đồng