Page 32 - hoa đồng
P. 32
còn quá nhỏ để biết những chuyện đó. Mẹ tôi vốn không
phải dân xứ này ncn cũng không đậm đà mấy với những
đêm xắt thuốc, mẹ chỉ phụ bà nội những công việc trong bếp
và mẹ còn sợ bị làm thợ phơi bất đắc dĩ những lúc thiếu
người. Mẹ là cô giáo chứ không phải là nông dân như phần
lớn các cô, thím ở đây. Tôi thỉnh thoảng lén mẹ chạy ra tập
làm thợ phơi với mấy cô, mấy chị. Mẹ tôi khó chịu về
chuyện này lắm, mẹ sợ tôi mê làm thợ phơi hơn làm cô giáo.
Tháng ngày trôi qua nhanh chóng, tôi ra nhà ngoại ở để
học lớp sáu ngoài thị xã, cuối tuần mới về thăm nhà một lần.
Rồi tôi lên cấp ba, vào lớp chuycn toán. Đây là một sự kiện
to tát ở quê tôi vì suốt cả con đường gần chục cây sô" có mỗi
mình tôi được học lớp chuyên. Tôi học như điên để theo kịp
mấy đứa bạn ngoài đó. Tôi không còn thời gian đi “dan
thuốc” - rải những cây thuốc con lên liếp cho người lớn
trồng, “măng thuốc” - vô chưn cây thuốc, hoặc lẩy chồi...
Tôi ít ca vọng cổ hơn và bắt đầu tập tành vài bài tân
nhạc, đặc biệt hơn là tôi còn biết mấy bài hát tiếng Anh do
ông ngoại dạy. Thỉnh thoảng tôi về nhà và dạy cho tụi nhỏ
vài câu tiếng Anh giả cầy khiến chúng mô tít. Thuốc rê ngày
càng mất giá, người ta không còn trồng thuốc rô nữa, tôi
cũng không thường về quê để coi người ta xắt thuốc như
trước, tôi xa dần tụi nhỏ trong xóm, và tôi cũng quên mất là
thím Hai đã không còn qua nhà tôi bắt chí cho tụi nhỏ nữa.
Tôi đi học đại học.
Đám cưới con Chấm, nó viết cho tôi mấy hàng “chị ráng
về ăn đám cưới cm, hổng có vui đâu, nhưng mà em muốn chị
về ”. Hổng vui thì cưới làm gì, chú rổ có phải là thằng Đơ con
Tuyển tôp truyện ngắn tác giả nữ Đồng Tháp h o a . 3 5
đồng