Page 33 - hoa đồng
P. 33
chú Bảy Trc không hổng biết. Tôi vội vã về. Hóa ra chú rổ
là một thằng cha lạ hoắc ở ngoài chợ Cao Lãnh, già hơn con
Chấm chừng mười mấy tuổi. Tôi chưng hửng, còn thằng Đơ?
Nó rưng rưng nước mắt, thôi chị ơi, người ta cũng nghèo như
mình mà chảnh lắm. Em sẽ giàu, giàu nhanh nữa cho họ
biết. Trời ơi, chỉ vậy thôi mà nó dám quyết định một chuyện
quan trọng cả đời, quá muộn rồi làm sao tôi can nó?
Con Chấm cho tôi coi những đồ sính lỗ của nhà trai.
Nhiều quá, vòng vàng đỏ ối, áo quần toàn bằng vải xoa xít
bóng. Tôi yen lặng không nói gì thêm, còn nói gì khi nó đã
quyết định xong hết rồi, còn đâu môi tình quê chân chất
ngày xưa đó? Tôi ra sau hò nhìn rẫy thuốc lá mà lòng buồn
rười rượi, nơi tụi nó hẹn hò mỗi ngày vẫn còn đây.
Tôi nhớ như in cái lần thằng Đơ ngân nga: Thuốc rê Cao
Lãnh thơm nồng, con gái Cao Lãnh má hồng thấy thương, rồi
con Chấm mắc cỡ không lẩy chồi mà bẻ trụi cả cây thuốc lá,
rồi tôi và mấy đứa nhóc nữa đứng núp sau hàng thuốc cười hí
hí...
Rồi những đem xắt thuốc vui nhộn, con Chấm làm thợ
phơi còn thằng Đơ làm thợ xắt, ai ai cũng khen hai đứa nó
xứng đôi. Mỗi đêm xắt thuốc, sau khi ăn cơm khuya xong,
mọi người lại nghe hai đứa nó hát bài Hoa tím bằng lăng
trước khi trở lại làm việc. Con Chấm thường sửa lời bài hát,
thay vì hát con rạch Cái Thìa chảy dìa Tắc Cậu, nó lại hát
con rạch Cái Tôm chảy xuôi dĩa Tân Thuận. Mà giờ này tụi
nó có đang nhớ những kỷ niệm đó không?
Tốì. Con Chấm lạy xuất giá. Nó khóc như mưa. Người ta
hay nói khóc như con gái sắp về nhà chồng. Nó khóc vì
36 h 0 q k Tuyển tộp truyện ngắn tác giả nữ Đồng Tháp
đố n g