Page 38 - hoa đồng
P. 38
cái vỏ đạo mạo của những người thành đạt khi trở về quê
hương. Tôi khẽ kéo nghiêng vành nón lá. Tôi không muôn
Hòa nhìn thấy cảnh nghòo khổ hiện giờ của tôi. Bỗng nhiên
tôi nhớ cụm từ “Qua ngõ nhà anh em kéo nghiêng vành nón,
giả bộ vô tình làm rớt cánh bằng lăng... ” mà hồi xưa Hòa và
tôi thường cố bắt chước giọng Thanh Tuấn và Thanh Kim
Huộ để ca cho tụi con nít trong xóm nghe. Bây giờ tôi cũng
lại kéo nghiêng vành nón, nhưng thiệt tình muôn giấu mặt
mình đi. Tôi bây giờ khác xưa nhiều, một gương mặt khắc
khổ vì lăn lộn trôn bước đường đời, vì cái nghèo đco theo tôi
dai như đỉa. Vợ chồng tôi có lười biếng gì đâu, ngày ngày
làm việc quần quật mà thiến tai lũ lụt cũng không tha. Tôi
không muốn ở lại thêm chút nào nữa cả, ngày mai tôi sẽ phụ
thím hai Chiếc cắt đậu, sẽ có tiền đưa con đi bác sĩ thôi mà.
Tôi ẩm con ra đường, thằng nhỏ bữa nay làm gì mà khóc
ngằn ngặt hoài, nó nóng hổi và ho khèn khẹt. Tôi không
nhớ mình đã quay trở lại trạm xá hồi nào. Mắc cỡ? xấu hổ?
Những thứ đó có nghĩa gì? Tôi đã từng mắc cỡ, đã từng xấu
hổ khi nghe má Hòa nói “Dâu của bác là phải tốt nghiệp đại
học, đi làm việc nhà nước mới được ”. Tôi nghèo, tôi làm sao
vô đại học khi sau tôi còn cả đàn em thiếu ăn thiếu mặc? Tốt
nghiệp trung học xong, tôi ở nhà phụ ba má làm ruộng. Tôi
chỉ đợi Hòa tới năm thứ hai rồi đi lấy chồng. Hòa không về
ăn đám cưới tôi, anh ít về quê từ dạo đó, chắc tại mắc lo học
hành và làm viộc. Chồng tôi cũng là bạn cùng lớp với tôi và
Hòa, anh cũng nghèo như tôi, đó là “nồi nào, vung nấy ” như
má tôi thường nói. Bây giờ chắc chồng tôi vô tới trong đồng
ở trỏng rồi, anh đâu có biết tôi đang trong tình cảnh khôn
khổ này! Cũng may là lúc tôi bước vô phòng khám thì Hòa
đã đi đâu mất, có một cô bác sĩ trẻ, trông có vẻ dịu dàng
Tuyển tôp truyên ngắn tỏc giả nữ Đồng Thóp hoa , 41
đồng