Page 43 - hoa đồng
P. 43
thì óc thẩm mỹ của mỗi người là kết quả của cả quá trình dài
chứ không phải nhờ vào lời khuyên của một cô thợ may miệt
vườn mà có!
*
* *
Bà lại tới may đồ mới. “Lần này cho bà gởi tiền chỉ
nghe. Con may vậy hoài bà ngại lắm”. Tôi chỉ cười. Bà khó
mà kiếm được thợ nào cỡ tuổi tôi mà còn biết may quần đáy
lá nem cho bà. Thợ may đồ xưa cũng mai một như thuốc lá
Xiêm Mấn ở Hòa An vậy. Tôi vốn không phải là một cô thợ
may kiên nhẫn lắm, nhưng nhìn cái vẻ lam lũ của bà cũng
thây thương thương. Thôi thì làm phước cho người ta. Mẹ tôi
vẫn bảo tôi nhiều lần như vậy. Khi thì em học trò nghèo, khi
thì một bà già nào đó được con cháu cho vải mà quen cho
tiền may. Thì cũng được, vài chục ngàn đốì với người này là
con sô" ít nhưng đốì với người khác lại nhiều, nhiều lắm.
Những thợ may tân thời chỉ may đồ thời trang thôi, chả ai
thòm may cho mây bà già, vừa xét nét từng đường kim mũi
chỉ vừa không có nhiều tiền trả công. Lâu ngày, tự nhiên tôi
thành mối của mấy bà già và những em học sinh nghèo. Thợ
may của người nghèo, nhỏ út đặt cho tôi biệt danh đó. “ Bà
ơi, kì này ai cho vải vậy?” Bà cười tươi rói, “Con út ở Sài
Gòn về cho bà. Nó còn cho bà tiền may nữa. Kì này con
không cần may giùm cho bà nữa. ” Tôi nói cho qua chuyện
“Bà thật sướng, con không chồng con gì hết, mai mốt già
chắc nhìn con người ta mà buồn một mình”. Bà cười, hàm
răng rụng gần hết nôn móm xọm, “Thôi làm cháu dâu bà
nhen, bà có thằng cháu kĩ sư xây dựng, hiền lắm”. Tôi cười,
4Ố hoa , Tuyển tâp truyên ngắn tác giả nữ Đồng Tháp
đống