Page 42 - hoa đồng
P. 42
BÙI THI CAO NGUYÊN
Thợ may nghiệp dư
Chị nhà giàu lại tới may áo mới. Không phải vì tôi là thợ
khéo mà vì tôi lấy giá rỏ đốn mức không còn chỗ nào rỏ hơn.
Mười lăm ngàn đồng một áo kiểu, dún, viền đủ thứ. Đã vậy
chị còn chc ỉ chc co. Dáng thì xấu, lùn có một khúc mà lựa
toàn kiểu của siêu mẫu rồi chc người ta may không khéo.
Mà nghĩ cũng lạ, người giàu có nhiều tiền mà họ cũng dè
xẻn từng chút một. Thay vì ra ngoài mấy tiệm may lớn ngoài
thị xã thì họ thích vô nhà tôi, tuốt trong hóc bà tó như nhỏ
Nguyột bạn tôi vẫn nói, để được may giá rẻ. Mà hình như
phụ nữ thì người nào cũng mang tính trùm sò thì phải?
Nghề may không dễ kiếm tiền như người ta nghĩ, có
khúc vải đẹp nhưng chủ nhân của nó cứ đòi may một kiểu kì
cục, thành ra khi may xong nó thành một đám bùng nhùng.
Chính người thợ còn thấy xót của chứ đừng nói gì chủ nó.
Đôi khi chỉ là một tấm vải si-đa (vải khúc mua ở chợ Hồng
Ngự hoặc Tịnh Biên) rỏ rề như cho không mà khéo chọn
kiểu thì khi lôn đồ cũng không thua gì hàng trong shop.
Mẹ tôi nói thợ may là dâu trăm họ, phải khéo lời dù
mình buồn trong bụng. Bởi vậy người ta mới cho con gái học
may trước khi lấy chồng để tập tính kicn nhẫn mà không trả
treo với mẹ chồng, lại còn biết may vá chút đỉnh trong nhà.
Làm thợ may thì phải tư vấn cho khách, chứ may theo ý họ
thì xong áo không đền cũng sửa tới sửa lui. Mà nói cho cùng
Tuyển tập truyện ngổn tác giả nử Đồng Tháp h o a . 45
đống