Page 81 - hoa đồng
P. 81
thường, có sức thì ghen, đây hổng thòm chấp. Hồi còn
hương sắc chị ta bán quán ở thị thành, nay hơi tàn héo vồ
vườn câu khách quê kiếm chút cháo, với lại đỡ nhớ không
khí quán xá.
Chị Hà vẫn nằm dưới đất, vật vã, kể lể. Chị Sáu chạy
tới, miộng hỏi tay dìu chị Hà về. Cái dáng ôm nhom của chị
liêu xiêu, lệt bệt đổ dài trên đường đất. Những người hàng
xóm tốt bụng nói vài câu khuyến nhủ. Đám con nít la:
- Dô dô, đánh lộn.
Có tiếng nạt của ai đó:
- Vui lắm sao mà cười?
Bọn trẻ nín bặt, chỉ còn tiếng chân bước phình phịch và
giọng nức nở của người đàn bà giận chồng. Chuyện gây gổ
như vầy ở thôn quê được xem là bình thường, có khi còn
khuấy động cho không khí ở đây bớt tĩnh lặng. Xóm này giờ
đất cát trồng tỉa còn quá ít ỏi, cá sông cạn kiệt, xuồng câu
lưới vắng hoe. Xóm buồn hiu. Nhà có con trai, con gái lớn
thì kiếm đường đi. Cái từ “đi Bình Dương” đã trở thành
quen thuộc dành để chỉ những người rời quê, dù là đi bất cứ
nơi nào.
Chị Hà có con nhỏ, vỢ chồng bám gần hai ngàn mét
vuông đất vườn. Mấy năm nay thất bát, sợ đói dài cổ nên chị
phải bươn bả đi làm thuê. Anh chồng ở nhà chăm sóc vườn,
viộc ít rảnh nhiều nôn sinh ra bô tha. Cái nhà vắng đàn bà
trở thành “Phủ thần tiên” của mấy tay vô công rổi nghề
trong xóm.
Chị Hà về nhà, hậm hực lấy chiếu gốì, dắt đứa con gái
nhỏ qua sau hò nhà mẹ chồng giăng mùng ngủ, bà già bộnh
84 hoa . Tuyển tộp truyện ngắn tác giả nữ Đồng Tháp
đổng