Page 85 - hoa đồng
P. 85
rỉa rói từng ngày của mình, đôi chân đạp xc mỗi ngày hơn
hai chục cây sô" mỏi nhừ để kiếm ngày tám chục ngàn.
Chồng chị nghe tán dương cứ ảo tưởng. Dựa vào vườn
xoài này có mà đói nhăn răng. Năm ngoái, mây bợm xóm
dưới bị ngộ độc rượu tiêu hết ba bốn cha, sao mây tay này
không ai tỡn hổng biết, nhắc chuyện ngộ độc, ông chồng
gạt ngang:
- Giày dép còn có sô", em sao léo nhéo hoài, bộ tính trù
cho tui chết đặng kiếm thằng khác hả?
Chị nguýt dài, bó tay. Chị ước mình có gan hất tan xác
cái mâm rượu, dẹp bỏ cái tôn phủ thần tiên chết tiệt để kéo
anh trở lại là người chồng hiền lành, giỏi giắn, biết lo cho
gia đình như hồi trước. Chị nhớ có ổng Mười xóm dưới, thích
dờn ca tài tử, ngày nào cũng tụ tập hát xướng, đàn ông đàn
bà tán dương lẫn nhau làm vợ ngứa mắt. Một bữa, ai nấy
đang vui vẻ ăn uống, hát hò, khen ông đờn mùi quá, bà tức
anh ách, ngồi phía trong bùng một câu làm ai nấy hết hồn:
Đờn mùi muôn rụng lông...Ông chồng tài tử xấu hổ la bà
một trận nên thân, bà tức mình bỏ về nhà mẹ hết hai năm
trời. Chuyện đó trở thành chuyên cười trong xóm. Vì vậy,
chị không dám đụng vào cái sĩ diện của anh chồng dù có ô"m
o vì bao nhiêu bực tức.
Lát sau, xỉn mòm, cả nhóm kéo nhau len quán bà Tuyết
thiệt. Đi một khúc đường rồi mà tiêng cười còn văng vẳng
bôn tai. Chị tưởng tượng bà Tuyết má phân môi son, bưng
cà phê cho chồng chị, rồi ngồi kê" bên lả lướt. Chồng chị sẽ
cười hết cỡ, một bên miệng hơi xếch mà hồi mới gặp anh chị
mê đáo đổ. Khi anh chồng liêu xiêu đi vồ nhà, miệng hát lè
nhè thì chị thây cục giận nó trườn từ bụng len chẹn ngay cổ
88 hoa . Tuyển tộp truyện ngắn tác giả nử Đồng Tháp
đổng