Page 238 - ke chuyen cu pho bang nguyen sinh sac
P. 238

K ể chuyện cụ Phó bảng NGUYỄN SINH SẮc



                                Cũng như Cao Bá  Quát,  Nguyễn  Sinh sắc luôn luôn ôrn
                             giữ "tấm lòng muôn dặm", khát khao được đi trên con đường
                             muôn dặm. Có  lẽ vì thế nên ông chọn nghề dạy học để tiện
                             giao du.

                                Có  lúc  đang  đêm,  ông  đánh  thức  học  trò  dậy,  thầy  trò
                             thắp đèn nói chuyện cho đến sáng.  Ông khuyên học trò học
                             cho biết chớ đừng đi thi.  VI thi đậu là phải đi làm quan, mà
                             đã  làm  quan  thì  khó  tránh  khỏi  việc  làm  phiền  dân.  Tư
                             tưởng đó còn rõ hơn trong câu đốì của ông mừng một người
                             bạn ở làng Đại Định đỗ cử nhân:

                              *         'êNgô bối do hoè,  vi cức viện tiến thân,
                                           hiện tại chí khán đàm ất, giáp.
                                       Tiên công dĩ đại bút hùng văn minh thế,
                                           tái sanh tằng phủ chi canh tân "

                                    (Bọn ta,  từ chốn quan trường làm nên danh vọng,  giờ
                                dây chỉ ngồi bàn thứ tự thấp cao mà thôi.
                                    Các bậc trước lấy bút mạnh,  văn hùng để thức tĩnh đời,
                                ví bằng có sống dậy, cũng là làm nổi cuộc canh tân).

                                Không  muốn  bàn  chuyện  đậu  thấp cao,  không  muôn ra
                             làm quan nhưng  làm gì bây giờ? Ông Nguyễn Sinh sắc theo
                             dõi từng bước đi của bạn bè.  Ngày Phan Bội Châu  lên đường
                             vận động Đông du, ông sắc đã cũng tiễn đưa. Đến cầu Hữu
                             Biệt  (nay  thuộc  xã  Nam  Giang),  ông  đưa  cho  Phan  Bội
                             Châu một bài vãn, có đoạn:

                                                  "Độc lôi sơn hạ;
                                                 Hữu Biệt tây kiều.
   233   234   235   236   237   238   239   240   241   242   243